Chương 221:
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn vừa uống xong, thế là lại tuôn ra một tràng, nhưng đôi tai lại trở lên đỏ ửng.
Da mặt cô không dày như của Tư Mộ Hàn, hơn nữa ở đây còn đang có người ngoài nữa.
Nguyễn Tri Hạ không cần cốc nước đó nữa, quay luôn người chạy lên lầu.
Cố Tri Dân nhìn cô ấy bước lên lầu, rồi sau đó có vài lời nói với Tư Mộ Hàn: “Trước đây sao tôi không cảm thấy Nguyễn Tri Hạ nói chuyện lại sắc xảo như vậy chứ?”
Không cần đợi Tư Mộ Hàn đáp lại, anh ta tự nói với mình: “ Ngữ khí nói chuyện của cô ấy như vậy chắc sắp đuổi kịp cậu rồi.”
“Đừng nói nhảm nữa, đi tìm cô minh tinh kia của cậu đi.” Tư Mộ Hàn nói xong cũng quay người đi lên lầu.
Cố Tri Dân không nói gì: “Còn không để mình ăn cơm nữa?”
Tư Mộ Hàn mặt không chút cảm xúc rồi quay đầu lại nhìn anh ta: “Cút.”
Sáng hôm nay, anh ta ăn bát mì mà cảm thấy khổ sở,là vì Tư Gia Thành.
Kể từ khi Nguyễn Tri Hạ biết anh ta chính là Tư Mộ Hàn, chưa bao giờ cô vui vẻ với anh ta, chứ đừng nói là nấu cơm cho anh.
Anh còn không được ăn, Cố Tri Dân còn muốn ăn thêm cơm?
Cố Tri Dân không biết anh ta đã làm cho đại thiếu gia không vui ở điểm nào, nhưng bây giờ anh ta có chuyện gấp phải giải quyết, nên cũng không có thời gian để kì kèo chuyện này.
……
Tư Mộ Hàn vàotrong phòng thì nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang ôm máy tính nằm trên ghế sofa.
Cô đeo tai nghe, mắt nhìn chăm chú vào màn hình, hình như là đang xem phim.
Tư Mộ Hàn đi qua, nghiêng người nhìn cô, thì ra đó là bộ phim của Trần Tuấn Tú.
Anh mặt lạnh lùng gập máy tính của cô lại.
Nguyễn Tri Hạ tháo tai nghe, hỏi anh ta với giọng bực bội: “Anh làm cái gì vậy.”
Hình như cô ấy muốn bốc hỏa, nhưng nhìn kĩ thì sắc mặt tuy không có gì thay đổi nhưng ánh mắt lại có gì đó giận.
Nhìn kĩ cũng có chút đáng yêu.
Tư Mộ Hàn nhếch miệng, cười mím hỏi cô: “Em đều nghe thấy hết rồi à?”
Nguyễn Tri Hạ giả vờ hỏi lại: “ Nghe thấy gì cơ?”
“Tin của Tri Dân, là người của nhà họ Nguyễn cố tình mua chuộc báo chí để đưa mọi chuyện ra, ảnh hưởng của Tri Dân ở trong showbiz không hề nhỏ, mục đích của bọn họ là để mọi người thay đổi sự chú ý, mà Nguyễn Thị thì có thể bước ra nơi đầu sóng ngọn gió.
Ngữ khí của Tư Mộ Hàn chậm lại, bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt anh ta như đang trói Nguyễn Tri Hạ lại, quan sát phản ứng của cô thế nào.
“Là ai làm?” Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lúc rồi nói: “Nguyễn Hương Thảo?”
Trong Nhà họ Nguyễn, ngoài Nguyễn Hương Thảo hồ đồ như vậy, thì Nguyễn Tri Hạ không nghĩ ra được ai khác.
Mặc dù Cố Tri Dân là người của Trong giới giải trí, nhưng truyền thông Thịnh Hải là ông lớn của Trong giới giải trí, to hơn Nhà họ Nguyễn không biết bao nhiêu lần.
Con người anh ta, bị người khác lôi xuống nước chắn đạn, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Nguyễn Thị?
Những lời nói mà Cố Tri Dân nói trước đây, cô ấy cũng đã nghe rõ.
Tư Mộ Hàn tỏ vẻ đồng ý, ngữ khí có vài phần thật lòng: “Có muốn tôi giúp Nguyễn Thị vượt qua thời gian khó khăn này không?”
“Ý anh là sao?” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Mộ Hàn có ý gì đó trong lời nói.
“Nếu muốn tôi giúp, tôi sẽ giúp, nếu không muốn tôi xen vào, tôi sẽ không xen vào.” Tư Mộ Hàn nói ra ý rõ nhất, ánh mắt anh thong dong dễ dàng cảm nhận.