Nói chỉ một nửa, nghe càng dọa người hơn.
Cố Tri Dân không biết mình chọc đến chỗ nào của Tư Mộ Hàn.
Tình huống của Tư Mộ Hàn thay đổi thất thường, lần trước không dễ dàng gì mới đồng ý với anh, có thể tới nhà Tư Mộ Hàn ăn cơm uống rượu, kết quả vừa chớp mắt, Tư Mộ Hàn lại thế này rồi.
Nghĩ như vậy, Cố Tri Dân cũng bình thường lại.
Cố Tri Dân đi thẳng vào vấn đề: “Tri Hạ chuyển nhà rồi, nói muốn mời mọi người ăn cơm, đi không?”
Nguyễn Tri Hạ vừa rồi gọi điện thoại cho anh ấy, nói Tư Mộ Hàn không nhận điện thoại của cô, bảo anh gọi điện thoại thử, anh không ngờ rằng Tư Mộ Hàn thật sự nghe máy.
Dùng một từ rất phổ biến trên mạng mà nói, Tư Mộ Hàn bây giờ là đang tìm đường chết.
Tri Hạ? Gọi thân mật như vậy!
Tư Mộ Hàn lạnh lùng hỏi: “Cậu với Nguyễn Tri Hạ rất thân?”
Cố Tri Dân rất mẫn cảm nghe ra được ngữ khí của Tư Mộ Hàn không đúng, nói hết sức rõ ràng: “…….Không thân, vợ tôi thân với cô ấy.”
Tư Mộ Hàn cau mày: “Cậu từ lúc nào mà cũng kết hôn rồi?”
Cố Tri Dân cảm thấy, Tư Mộ Hàn là đang châm chọc anh.
Trước kia anh và Thẩm Lệ, nói không ra là chuyện gì, nhưng luôn cảm thấy ở giữa có gì đó.
Cố Tri Dân che ngực: “…….Chưa kết hôn, cái này không thể gọi một chút để thỏa mãn sao.”
Tư Mộ Hàn tiếp tục đâm dao vào ngực anh ta: “Kết hôn có gì tốt? Nguyễn Tri Hạ gần đây theo đuổi tôi không buông, muốn tái hợp với tôi.”
Nghe kỹ, trong lời nói của Tư Mộ Hàn có mấy phần đắc ý.
Cố Tri Dân cảm thấy, hiểu biết của anh đối với Tư Mộ Hàn trong quá khứ quá nông cạn, không ngờ dưới bộ mặt cao ngạo lạnh lùng của Tư Mộ Hàn còn ấn giẩu một mặt như vậy.
Nhưng vì giao tình lâu năm của hai người, Cố Tri Dân cảm thấy vẫn nên thức tỉnh Tư Mộ Hàn.
“Mộ Hàn, cậu có biết một câu nói rất phổ biến trên mạng không?”
“Không biết.” Tư Mộ Hàn hiển nhiên một chút cũng không muốn nghe câu sau của anh ta.
Cố Tri Dân không muốn bị Tư Mộ Hàn phá hỏng, tiếp tục nói: “Câu đó là: tìm đường chết thì thoải mái nhất thời, còn tìm vợ thì như tìm đường chết ”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng hỏi ngược lại: “Câu này liên quan gì đến tôi?”
Ngữ khí của anh lạnh lẽo còn nguy hiểm, Cố Tri Dân cho dù có ngốc cũng biết nên trả lời thế nào.
“Không liên quan đến cậu…..ha ha.” Bây giờ không liên quan, sau này sẽ liên quan thôi.
Tư Mộ Hàn hừ một tiếng, Cố Tri Dân cũng không quên chuyện chính: “Tôi đưa địa chỉ của Diệp….Nguyễn Tri Hạ cho cậu, tối này cậu qua đi.”
Tư Mộ Hàn dứt khoát từ chối: “Không đi.”
Cố Tri Dân: “……”
Mặc dù Tư Mộ Hàn nói không đi, nhưng sau khi Cố Tri Dân cúp điện thoại, vẫn gửi địa chỉ của Nguyễn Tri Hạ qua cho anh.
Nếu như sau này Tư Mộ Hàn khôi phục trí nhớ, cũng đừng có trách anh, có thể giúp Tư Mộ Hàn, cũng chỉ có từng đó thôi.
Có điều, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng sau khi Tư Mộ Hàn khôi phục trí nhớ, ân hận vì đã làm sai, trong lòng Cố Tri Dân lại thấy thoải mái.
Có chút mong chờ.
…….
Nguyễn Tri Hạ gọi điện thoại hai lần cho Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn đều không nghe.
Cô nghĩ rằng Tư Mộ Hàn đang họp..
Danh Sách Chương: