Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ hờ hững nói: “Không phải chúng ta, là một mình bà mà thôi.”
Tiêu Giai Kỳ còn đang muốn nói gì đó, Nguyễn Tri Hạ đã cắt ngang bà ta: “Bà đừng nói những lời quỷ quái gì mà vì hai mẹ con chúng ta nữa, tôi không muốn nghe nữa.
Bà cũng đừng tìm lý do giải vây giúp Nguyễn Hương Thảo nữa, bà phải nhớ kỹ lúc đầu là bà quỳ xuống xin tôi thay chị ta gả vào nhà họ Tư đấy.”
Bây giờ Nguyễn Tri Hạ đã chẳng quan tâm nữa, trong tư thế bất chấp tất cả.
Tư Mộ Hàn hết lần này đến lần khác cho Trần Tuấn Tú cơ hội, anh không tiếc lấy cô ra thăm dò, kết quả cuối cùng dẫn đến việc cô trở thành “kẻ thứ ba”.
Mà cô và Tư Mộ Hàn lại chẳng phải như vậy sao?
Hết lần này đến lần khác cô đã cho Tiêu Giai Kỳ cơ hội, nhưng cuối cùng cô lại nhận được tổn thương sâu hơn.
Vốn dĩ lòng người là không công bằng, đối với một số chuyện vừa mới bắt đầu đã ý nghiêng về phía nào đó rồi, cho dù bạn tốn công sức muốn sửa lại cũng chỉ uổng công mà thôi.
Giữa cô và Tiêu Giai Kỳ chính là như vậy.
Giữa Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú cũng là như vậy.
Điều không giống chính là cô cho Tiêu Thành Hà cơ hội là cô có mong chờ, Tiêu Giai Kỳ ngoại trừ việc không tiếc làm tổn thương cô ra, bà ta không hề làm tổn thương đến người khác.
Mà Trần Tuấn Tú lại chĩa mũi dùi thẳng vào cô.
Trong bàn cờ giữa Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú này cô đã trở thành kẻ bị hại.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi: “Bắt đầu từ ngày tôi đồng ý gả vào nhà họ Tư, tình cảm mẹ con giữa chúng ta đã hết rồi.
Sau đó bà và Nguyễn Hương Thảo dựng ra vụ án bắt cóc, tôi cam tâm tình nguyện đưa ra thẻ đen để cứu bà, là bởi vì tôi muốn cho bà một cơ hội cuối cùng.”
“Có lẽ bà không biết sau khi bà đi, Nguyễn Hương Thảo muốn để cho hai kẻ bắt cóc đó làm gì tôi đâu, bọn chúng muốn…tôi…” Nguyễn Tri Hạ quay mặt đi, trong con ngươi sáng như mắt mèo kia đột nhiên lóe lên tia sáng kỳ lạ, cô bổ sung bốn chữ phía sau: “Hiếp trước giết sau.”
Trong nháy mắt con ngươi của Tiêu Giai Kỳ co rút lại, bà ta bỗng rùng mình một cái.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười hài lòng, chậm rãi bước ra ngoài.
Tiêu Giai Kỳ thấy Nguyễn Tri Hạ đang đi gần đến cửa phòng, cách bà ta càng lúc càng xa, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Bà ta theo bản năng đuổi theo hai bước, gọi cô lại: “Tri Hạ!”
Nguyễn Tri Hạ coi như không nghe thấy, bước thẳng ra ngoài.
Sầm!
Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng hoàn toàn im lặng.
Tiêu Giai Kỳ đứng ở giữa phòng với vẻ mặt u ám.
Bà ta thật sự đã sai rồi sao?
Nhưng mà bà ta sai chỗ nào chứ?
Làm mẹ kế chẳng phải cũng giống như bà ta sao, đối xử tốt một chút với con cái riêng của chồng hay sao?
Nguyễn Tri Hạ là con gái ruột của bà ta, bất kể bà ta đối xử với Nguyễn Tri Hạ thế nào, cũng không thể nào thay đổi được chuyện bọn họ là mẹ con ruột.
Đúng, chính là như vậy.
Hôm nay Nguyễn Tri Hạ nói những lời này chẳng qua là bởi vì bị chuyện của hai ngày gần đây làm cho hồ đồ mà thôi.
Cho dù nói thế nào, bà ta cũng là mẹ ruột của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ không thể không nhận bà ta.
Vừa nghĩ như vậy vẻ mặt bà ta đã khôi phục lại bình thường.
Mấy năm qua Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ chẳng qua là nổi tính xấu thôi, qua vài ngày là hết, rồi cô cũng sẽ lại như trước đây..
Danh Sách Chương: