Nhưng cũng có thể là chịu sự ảnh hưởng của Nguyễn Tri Hạ, cũng có thể là một người sống một cuộc sống hạnh phúc, cho nên muốn chia sẻ cùng với người khác.
Trên trang cá nhân của Tư Mộ Hàn, tất cả đều là những thứ có liên quan đến Tư Nguyễn và Nguyễn Tri Hạ.
Nếu như không phải Tư Mộ Hàn đăng ảnh chụp của Nguyễn Tri Hạ ở trên trang cá nhân, cô thậm chí cũng đã nghi ngờ bọn họ lại kết hợp lại để lừa cô.
Nguyễn Tri Hạ ra ngoài nghỉ ngơi giải sầu là chuyện tốt, cho dù là Thẩm Lệ cũng rất muốn biết rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô cũng không muốn đi làm phiền Nguyễn Tri Hạ.
Cô cũng không có suy nghĩ muốn đi tìm Nguyễn Tri Hạ để hỏi chuyện này nữa.
Ngoại trừ Nguyễn Tri Hạ, lúc đó còn có Tư Nguyễn ở cùng một chỗ.
Nhưng mà Tư Nguyễn chỉ là một đứa nhỏ…
Huống hồ gì Tư Nguyễn cũng là đứa bé có tuổi thơ không vui vẻ, nếu như lúc đó thật sự xảy ra những chuyện gì, chắc chắn Tư Nguyễn cũng sẽ nhớ kỹ, nếu như cô lại đi hỏi Tư Nguyễn, sợ là sẽ không tốt với Tư Nguyễn.
…
Lại là một ngày Tư Nguyễn tan học.
Thẩm Lệ đã chuẩn bị sẵn sàng để vào đoàn làm phim, căn bản là ở trạng thái làm bán thời gian, cho nên tương đối nhàn hạ.
Gần như là ngày nào cũng đi đón Tư Nguyễn tan học.
Hôm nay là thứ sáu, cô muốn đón Tư Nguyễn về nhà mình ở, sau đó cuối tuần đi chơi cùng với nhau.
Trước khi đi, Thẩm Lệ gọi điện thoại cho Thời Dũng nói ý định của cô.
“Chuyện này thì cô vẫn nên đi hỏi Hạ Hạ đi, xem xem con bé nói như thế nào, con bé đồng ý là được rồi.” Thời Dũng cũng là một người ba, cực kỳ tôn trọng mong muốn của con cái.
Mối quan hệ của Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ như thế nào, Thời Dũng cũng biết rất rõ ràng, Tư Nguyễn đi theo Thẩm Lệ, anh ta cũng không có gì không yên lòng, chỉ cần Tư Nguyễn đồng ý thì anh ta cũng không có ý kiến.
“Được rồi.”
Sau khi nói chuyện với Thời Dũng, Thẩm Lệ yên vị trên xe đi đón Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn vội vàng chạy về phía của Thẩm Lệ.
“Dì Thẩm ơi!”
Giống như là con chim nhỏ phá lồng chạy ra.
“Cái này cho dì nè.” Tư Nguyễn đưa một bông hoa thủ công cho Thẩm Lệ.
“Là tự con làm đó hả?” Thẩm Lệ hỏi.
Thấy Tư Nguyễn gật đầu, Thẩm Lệ nhịn không được mà đưa tay sờ sờ lên cái đầu nhỏ của cô bé: “Cảm ơn con nha, đi thôi nào.”
Lên xe, Thẩm Lệ nói với tài xế: “Đi đến Kim Hải đi.”