Chương 168:
Nhận thức này làm cho Tư Mộ Hàn không vui nổi, vẻ mặt trái lại còn trầm xuống mấy phần.
…
Thẩm Lệ quay phim kiếm được không ít tiền, nhưng rất khó tiêu tiền.
Mỗi lần đi dạo phố, cô ấy đều sẽ tốn vài trăm triệu, thỉnh thoảng còn hăng hái tiêu tốn tới tiền tỷ cũng có.
Cho dù quan niệm tiêu tiền của Nguyễn Tri Hạ không giống với Thẩm Lệ, nhưng cô cảm thấy con gái tự mình kiếm được tiền, muốn tiêu thế nào thì tiêu.
Hai người đi dạo gần một ngày, tới chập tối thì Nguyễn Tri Hạ kéo Thẩm Lệ đi ăn bữa tối sớm rồi mới tách nhau ra.
Trở lại biệt thự, Nguyễn Tri Hạ vừa vào cửa đã nhìn thấy “Tư Gia Thành”.
“Anh ăn cơm xong rồi sao? Nếu chưa ăn thì tôi sẽ lập tức nấu cho anh.” Trong lòng cô nhớ phải nấu cơm cho “Tư Gia Thành” nên mới cố ý chạy về.
Bây giờ cũng mới hơn sáu giờ tối.
“Tư Gia Thành” ngẩng đầu, trên mặt mơ hồ lộ ra bốn chữ “được chiều sinh lo”.
Anh ho khẽ một tiếng để che giấu cảm xúc của mình, sau đó nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Chưa ăn.”
Cơ mặt của người vệ sĩ bên cạnh khẽ giật giật. Anh ta chắc chắn sẽ không nói cho mợ chủ biết, cậu chủ vừa mới ăn cơm ở Kim Đỉnh về.
Nguyễn Tri Hạ nấu cơm xong thì để một phần thức ăn vào trong khay và bảo vệ sĩ đưa qua cho Tư Mộ Hàn.
“Tư Gia Thành” còn chưa ăn cơm nên chắc Tư Mộ Hàn cũng vậy.
Sau đó, cô trở về phòng của mình.
Tư Mộ Hàn ngồi ở trước bàn ăn và nhìn mấy món thức ăn đủ cả hương sắc vị trước mặt. Anh lên tiếng hỏi vệ sĩ đang rót nước cho mình: “Anh thấy mợ chủ có gì khác trước?”
Người vệ sĩ nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi vô cùng ngay thẳng nói: “Trước đây, mợ chủ vừa về đều sẽ hỏi cậu chủ có ở nhà không, nhưng hôm nay lại không hỏi.”
“Cậu chủ” trong lời nói của vệ sĩ là chỉ “Tư Mộ Hàn chưa gặp mặt”.
Vệ sĩ nói xong lại cảm thấy mình nói chưa rõ nên giải thích thêm: “Cậu chủ mà tôi vừa nói không phải là cậu mà chính là “cậu chủ kia”. Mợ chủ…”
Nói một lúc lâu, người vệ sĩ cảm thấy hình như mình càng nói càng phức tạp hơn.
“Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài đi.” Tư Mộ Hàn ngắt ngang lời anh ta và giơ tay lên ra hiệu cho anh ta ra ngoài.
…
Hôm sau là thứ hai.
Nguyễn Tri Hạ dậy rất sớm và trang điểm cẩn thận.
Khi cô xuống tầng thì thấy Thời Dũng đã chờ sẵn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn quanh cũng không thấy “Tư Gia Thành”. Cô đi tới trước mặt Thời Dũng: “Trong thời gian này đã làm phiền anh nhiều rồi. Tôi ngồi xe của mình đi làm cũng được.”
Cô nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Thời Dũng: “…”
Anh ta không thấy phiền, có được không? Anh ta cảm thấy công việc thoải mái nhất chính là mỗi ngày đưa mợ chủ đi làm đấy!
Nguyễn Tri Hạ đi rồi, Tư Mộ Hàn đứng ở đầu cầu thang tầng hai nhìn thấy tất cả mọi chuyện, lúc này mới chậm rãi bước xuống.
“Cậu chủ.” Thời Dũng cung kính cúi chào. Anh ta biết Tư Mộ Hàn đã nghe thấy được chuyện vừa rồi nên cũng không giải thích nhiều.
Tư Mộ Hàn liếc nhìn về phía cửa và cười như không cười: “Tùy cô ấy.”
Anh vốn cho rằng Nguyễn Tri Hạ đã phát hiện ra thân phận của mình. Nhưng không ngờ bây giờ cô lại bắt đầu cố ý kéo dài khoảng cách với Tư Mộ Hàn.