Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1559:

 

Hạ Lập Nguyên bước tới, ông ta biết Hạ Thời Yến vừa gọi cho Nguyễn Tri Hạ bèn hỏi: “Thế nào? Ngày mai lúc nào thì Nguyễn Tri Hạ về?”

 

Hạ Thời Yến hít sâu, giọng nói hơi mất kiên nhẫn: “Nó không về.”

 

Anh ta bỏ điện thoại vào trong túi, rút một điếu thuốc ra hút.

 

Hạ Lập Nguyên vừa nghe thấy Nguyễn Tri Hạ không về thì lập tức lớn tiếng: “Không về? Con gọi điện thoại bảo nó về ăn cơm tất niên mà nó dám không về? Nó tưởng nó vẫn còn là mợ chủ của Tư Thị à! Hừ?”

 

Hai năm qua nhà họ Nguyễn làm ăn không quá phát đạt, là kiểu sống dở chết dở, không đến mức chết đói nhưng cũng không có quá nhiều thành tựu. Hạ Lập Nguyên cũng vì thế mà càng trở nên nóng nảy dễ phát cáu hơn.

 

Hạ Thời Yến thấy Hạ Lập Nguyên vì tức giận quá độ mà trở nên hung dữ thì cảm thấy cực kỳ buồn phiền chán ghét.

 

“Không cần biết Nguyễn Tri Hạ nó có phải là mợ chủ của Tư Thị hay không thì nói cũng là con gái của bố!” Hạ Thời Yến rít mạnh một hơi thuốc lá, giọng nói mang theo vẻ khó hiểu: “Tuy rằng bố nóng lòng mong nó chết nhưng trên người nó vẫn chảy dòng máu của bố.”

 

Anh thật sự không hiểu nổi tại sao Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Tri Hạ lại giống như kẻ thù của nhau như vậy.

 

Hạ Lập Nguyên trừng mắt, nói bằng giọng đanh thép: “Hương Thảo mới là con gái tao!”

 

“Vậy bố có biết con gái ngoan của bố đã làm những gì không? Hung thủ giết người, cắn thuốc, quan hệ bừa bãi, đây là con gái ngoan mà bố dạy dỗ ra đấy!” Hạ Thời Yến đã sớm điều tra rõ ràng những chuyện mà Nguyễn Hương Thảo làm ra rồi.

 

Tuy rằng cuộc sống trước đây anh ta cũng rất hỗn loạn nhưng tuyệt đối không chơi thuốc, cũng sẽ không phóng túng không có giới hạn giống như Nguyễn Hương Thảo.

 

Bốp!

 

Hạ Lập Nguyên giơ tay tát Hạ Thời Yến một cái thật mạnh: “Mất dạy!”

 

Hạ Lập Nguyên ra tay rất mạnh, tát Hạ Thời Yến quay mặt sang một bên, mấy giây sau cơ hàm của anh mới có phản ứng, cẳm mới có thể hoạt động được.

 

Anh ta nhìn Hạ Lập Nguyên với ánh mắt châm chọc: “Mấy năm nay Nguyễn Thị vẫn luôn trượt dốc, sản phẩm mới của chúng ta sắp đưa ra thị trường rồi nhưng không thể mời được ngôi sao tuyến một làm đại diện. Phim của Tri Hạ cực hot, chắc nó cũng có nhiều nhân mạch trong giới giải trí, nếu lúc này nó chịu giúp chúng ta thì tình trạng của chúng ta có thể sẽ có chuyển biến tốt.”

 

Nói xong, anh ta cười lạnh, vứt đầu mẩu thuốc lá xuống đất rồi tức giận bỏ đi.

 

Không chú ý đến tên chen ngang này, mãi cho đến hôm giao thừa cũng không xảy ra chuyện đặc biệt gì

 

Sáng sớm ngày ba mươi, Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Nguyễn đi mua thức ăn.

 

Nguyễn Tri Hạ bỏ những đồ ăn Tư Nguyễn thích cài trong giỏ, còn đặt một cái ghế nhỏ ở trước chậu nước để cô bé tự rửa rau.

 

Còn Nguyễn Tri Hạ thì đứng bên cạnh bồn nước rửa thức ăn, thỉnh thoảng hai người lại nói chuyện.

 

Tư Nguyễn trông có vẻ đã thông minh hơn trước nhưng vẫn nói với giọng non nớt của trẻ con, rất đáng yêu.

 

Nói mãi nói mãi, Tư Nguyễn đột nhiên hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Khi nào thì ba đến hả mẹ? Tối nay sao?”

 

Lúc ở nhà, Tư Mộ Hàn đến công ty thường tối mới về, chuyện này đã trở thành ký ức mặc định của Tư Nguyễn: Bố thích xuất hiện vào buổi tối.

 

Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, sau đó giải thích cho Tư Nguyễn nghe: “Không, hôm nay ba không tới, ba bận công việc rồi.”

 

“Nhưng mà mẹ vừa mới nói cả gia đình phải cùng nhau đón giao thừa mà? Sao ba lại không tới?” Tư Nguyễn mở to đôi mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ với vẻ nghi ngờ.

 

Nguyễn Tri Hạ im lặng trong giây lát, cô phải giải thích thế nào với Tư Nguyễn rằng cô và Tư Mộ Hàn đã không sống cùng nhau nữa rồi.

 

“Vì một số nguyên nhân nên ba mẹ không sống cùng nhau nữa, mẹ và ba con không phải là người một nhà nữa rồi.” Nguyễn Tri Hạ cố gắng dùng những câu từ đơn giản nhất để giải thích cho Tư Nguyễn.

 

Đôi lông mày nhỏ xíu của Tư Nguyễn nhíu lại, cô bé nghĩ một lúc rồi nói: “Tại sao lại không phải là người một nhà nữa? Chẳng lẽ ba không còn là ba của con nữa sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ cười lắc đầu: “Ba và con đương nhiên là người một nhà, mẹ vừa nói là mẹ và ba không còn là người một nhà nữa.”

 

Tư Nguyễn gật đầu như hiểu như không.

 

Nguyễn Tri Hạ tưởng cô bé đã hiểu và cũng đã chấp nhận cách nói này của cô rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK