CHương 2361:
Tư Mộ Hàn đáp rất nhanh, khiến cho mục sư phải mỉm cười và quay sang nhìn Nguyễn Tri Hạ.
“Trong hôn lễ thiêng liêng này, con có đồng ý xem Tư Mộ Hàn là chồng hợp pháp của mình, cùng nhau sống dưới sự chỉ dẫn của Chủa không? Con có đồng ý từ nay về sau sẽ yêu thương, tôn trọng, an ủi, chăm sóc anh ấy và ở bên anh ấy suốt cuộc đời, thật lòng đối đãi với anh ấy không?”
Nguyễn Tri Hạ quay sang nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn khẽ mím môi, trong ánh mắt lóe lên sự lo lắng và mong đợi.
Cố Tri Dân và Phó Đình Tây nhao nhao bên dưới.
“Tri Hạ, trước mặt Chúa, phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời.”
Tư Mộ Hàn quay lại lườm bọn họ bằng ánh mắt sắt như dao.
“Con đồng ý.” Nguyễn Tri Hạ đưa tay cầm lấy tay của Tư Mộ Hàn tay.
Bất cứ chuyện gì Tư Mộ Hàn cũng có thể tính toán trước được nhưng chỉ có cô là ngoại lệ.
Nhưng trái tim của cô đã sớm trao về anh rồi nên anh hoàn toàn không cần phải lo lắng như vậy.
Cuối cùng, hai người cùng nhau thề nguyền:
“Từ nay về sau vĩnh viễn chính có mình anh/em, cho dù sau này nghèo hèn hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, anh/em đều sẽ yêu em/anh, tôn trọng anh/em cũng như yêu quý anh/em, chỉ có cái chết mới chia lìa được đôi ta.”
Đọc xong lời thề, cả hai người nhìn nhau và thấy những giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt của cả hai.
Điều này đối với bọn họ mà nói không chỉ đơn thuần là lời thề, trong giây phút này, những lời nói ấy đã khắc sâu trong tim sau khi họ đã phải trải qua rất nhiều biến cố, ly biệt.
Khi Tư Mộ Hàn hôn Nguyễn Tri Hạ, cô đã nhắm mắt lại và một giọt nước mắt chảy ra.
Bọn họ đã trải qua nhiều khó khăn gian khổ và cũng không ít lần đi lướt qua tử thần mới chờ được giây phút này.
Từ nay về sau, họ có thể cùng nhau sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc.
Chỉ có cái chết mới có thể chia lìa họ.
Tất cả những người đến tham dự hôn lễ đều lạ bạn bè thân thiết của Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ, họ là những người hiểu rõ nhất những chuyện mà hai người đó đã trải qua nên tất cả đều không kềm được những giọt nước mắt.
Nguyễn Tri Hạ khóc mãi không thôi.
Tư Mộ Hàn hôn lên những giọt lệ trên má cô, cất giọng dịu dàng: “Tại sao lại khóc rồi?”
Nguyễn Tri Hạ chỉ lắc đầu kìm nén tiếng khóc.
Chỉ là cô đang hạnh phúc mà thôi.
Trước kia thì không có gì đặc biệt.
Nhưng lúc này đây, khi nhìn lại mới phát hiện chặng đường đã qua khó khăn biết nhường nào.
Không ít lần cô tưởng rằng mình sẽ không thể đi cùng Tư Mộ Hàn tới cuối con đường được.
Bên dưới, Thẩm Lệ cũng đỏ hoe mắt, cô thì thầm vào tai Tư Nguyễn: “Đi đi.”
Nguyễn Tri Hạ khóc rất nhiều khiến Tư Nguyễn ở bên dưới cũng khóc theo, nghe Thẩm Lệ nói xong liền lon ton chạy lên.
***