Chương 191:
“Tư Gia Thành” thoạt nhìn có vẻ phách lối, nhưng sau hai tháng sớm chiều ở chung, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy sinh hoạt cá nhân của anh ta cũng khá đơn giản chứ không hỗn loạn như Nguyễn Hương Thảo.
…
Công ty nhà họ Nguyễn bởi vì chuyện công xưởng bị lộ nên uy tín cũng giảm mạnh. Trên mạng tranh luận rất kịch liệt, nhắc đến công ty nhà họ Nguyễn chỉ có mắng chửi.
Từ khi bị lộ ra đến bây giờ đã qua bốn mươi tám tiếng rồi. Nếu còn không nghĩ ra biện pháp giải quyết, sự việc sẽ càng phát triển theo hướng xấu đi.
Bộ phận công chúng ra mặt cũng không thể đè chuyện này xuống được. Có lẽ là do sự tình quá lớn, công ty liền ra mặt đàm phán với bên truyền thông. Tiếc là bên truyền thông cũng không đồng ý nhận tiền giúp công ty nhà họ Nguyễn đè tin tức xuống.
Hiện tại công ty nhà họ Nguyễn rơi vào tình trạng vô cùng bị động.
Giữa trưa, Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tin công ty nhà họ Nguyễn đã thông báo buổi chiều sẽ tổ chức họp báo.
Nhưng Nguyễn Hương Thảo vẫn chưa tới công ty. Ngược lại, Nguyễn Lập Nguyên đã gọi điện bảo cô lên văn phòng của ông một chuyến.
Mấy ngày nay Nguyễn Lập Nguyên đều trải qua trong lo lắng. Cả người thoạt nhìn như đã già đi cả chục tuổi, tóc trắng cũng mọc thêm kha khá.
Ông vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ liền vội vàng nói: “Hạ Hạ, ta đã sai người đi tìm tấm thẻ đen kia giúp con rồi. Công ty quyết định chiều nay sẽ tổ chức họp báo. Lúc đó con nhờ Tư Mộ Hàn ra mặt giúp chúng ta một chút nhé. Chờ qua một thời gian là chuyện này sẽ được giải quyết thuận lợi thôi.”
Nguyễn Tri Hạ không thèm để ý tới những lời phía sau của ông: “Vậy đã tìm được chưa?”
Thẻ đen rõ ràng ở trong tay Nguyễn Lập Nguyên, nhưng đến lúc này ông ta cũng không muốn giao ra, còn lừa cô rằng “đang phái người đi tìm”. Đây rõ ràng chính là muốn tay không bắt cướp mà.
Nguyễn Tri Hạ đương nhiên sẽ không mắc lừa.
“Không phải đang tìm sao? Hẳn là có thể tìm thấy thôi, mấu chốt vẫn là giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt này của công ty. Đó mới là chuyện quan trọng nhất.” Nguyễn Lập Nguyên giận tái mặt, không quá hài lòng với phản ứng của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ không có kiên nhẫn dây dưa tiếp với Nguyễn Lập Nguyên, cô mỉm cười: “Tấm thẻ đen đấy là thẻ dự phòng của tấm thẻ trong tay Tư Mộ Hàn. Mỗi một khoản tiền tiêu đi anh ấy đều biết rõ. Hôm qua anh ấy còn hỏi con gần đây đi mua cái gì mà tiêu nhiều tiền như thế, còn bảo con trả lại thẻ cho anh ấy. Nếu không, anh ấy sẽ trực tiếp đóng băng tài khoản.”
Đối mặt với người họ Nguyễn bây giờ, mỗi lần Nguyễn Tri Hạ nói láo đều cực kì trôi chảy.
Nguyễn Lập Nguyên lập tức tái mặt. Gần đây quả thực là bọn họ vẫn luôn dùng tiền trong tấm thẻ kia. Nếu như Tư Mộ Hàn có ý định đi điều tra, chỉ cần tìm kĩ một chút thì rất dễ dàng tra đến ông.
Tuy rằng ông có thể lừa được Nguyễn Tri Hạ, nhưng Tư Mộ Hàn thì khác, cậu ta không dễ bị lừa như vậy.
Mà chuyện trước mắt, đã không đơn giản chỉ là vấn đề tiền bạc nữa rồi. Đương nhiên vấn đề quan trọng nhất chính là phải giải quyết chuyện công xưởng của công ty.
Trước đó cũng là do ông quá bối rối, bị Nguyễn Hương Thảo thuyết phục, nóng cả đầu không kịp nghĩ, liền quên mất Tư Mộ Hàn.
Hiện tại ông mới bắt đầu thấy sợ.
“Ta nhất định sẽ sai người đi tìm, nhanh chóng giúp con tìm lại tấm thẻ đen đó.”
“Cảm ơn bố.”
Sau khi Nguyễn Tri Hạ rời đi không lâu, Nguyễn Lập Nguyên liền gọi điện thoại nói với cô đã tìm được tấm thẻ đen kia rồi.
Diễn kịch thì phải diễn nguyên một bộ, Nguyễn Tri Hạ tỏ ra cực kì cảm kích, sau đó lại hỏi: “Làm sao tìm được vậy bố? Còn hai tên bắt cóc kia đâu?”
Nguyễn Lập Nguyên nói mập mờ: “Bị cảnh sát bắt rồi.”
“Con nhất định sẽ cầu xin Tư Mộ Hàn. Chuyện của công ty cũng chính là chuyện của con.” Mới là lạ.
Nguyễn Lập Nguyên tin là thật, vui mừng nói: “Vậy đành nhờ cả vào con đấy.”
…
Buổi chiều, công ty nhà họ Nguyễn tổ chức họp báo.
Nguyễn Tri Hạ trốn vào phòng nghỉ xem trực tiếp của buổi họp báo.
“Công ty nhà họ Nguyễn là xí nghiệp lâu đời ở thành phố Hà Dương. Thành lập nhiều năm như vậy nhưng công ty vẫn luôn được đông đảo người tiêu dùng tin cậy. Thế nhưng đến nay lại bị tra ra loại chuyện này. Với vai trò là chủ tịch của công ty, hiện tại ngài có điều gì muốn nói hay không?”