Chương 157:
Việc đầu tiên Nguyễn Tri Hạ làm khi về nhà là tìm Tư Mộ Hàn.
Cô chạy đến trước cửa thư phòng gõ cửa, qua rất lâu vẫn không có người mở cửa.
Lúc xuống tầng, cô gặp “Tư Gia Thành”, hiếu kỳ hỏi anh: “Không phải các anh nói Tư Mộ Hàn ở nhà sao? Tôi vừa gõ cửa thư phòng, mãi không có người đáp lại.”
Tư Mộ Hàn hơi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ: “Chắc là trở về phòng nghỉ ngơi rồi, sức khỏe của anh họ không được tốt, dễ bị mệt.”
Một lời nói dối, cần đến vô số lời nói dối khác để làm trọn vẹn.
Trước đây lừa Nguyễn Tri Hạ, chỉ là thấy cô thú vị, muốn trêu cô một chút.
Cũng từng mơ hồ nghe được sự bảo vệ của cô dành cho “Tư Mộ Hàn” này.
Tư Mộ Hàn sinh ra trong đại gia tộc thế gia có lịch sử hàng trăm năm, đã nghe qua rất nhiều chuyện, những lời vừa rồi của Nguyễn Tri Hạ là thật lòng hay là giả tạo, anh vừa liếc mắt là đã có thể nhìn ra được.
Chính bởi vì nhìn ra được lời của Nguyễn Tri Hạ nói là thật lòng, tâm trạng của anh mới phức tạp đến nỗi anh cũng cảm thấy mơ hồ.
“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu, đi xuống dưới tầng.
Tư Mộ Hàn nhìn cô đi vào bếp, có hơi phiền muộn mà gọi điện thoại cho Cố Tri Dân: “Ra ngoài uống rượu!”
“Tôi phải…” Cố Tri Dân mở miệng định từ chối, nhưng trước khi anh kịp nói gì, Tư Mộ Hàn đã thẳng tay kết thúc cuộc gọi.
……
Club cao cấp Kim Hải.
Cố Tri Dân đung đưa ly rượu tiến đến trước mặt Tư Mộ Hàn một cách không tình nguyện: “Nói đi nào, là chuyện gì khiến cậu phiền lòng đến nỗi ban ngày ban mặt lôi tôi đi uống rượu?”
Tư Mộ Hàn không nói, chỉ im lặng tự rót cho mình một ly rượu.
Cố Tri Dân thấy anh như vậy, ý thức được chuyện có vẻ nghiêm trọng, cũng không cợt nhả nữa mà nghiem túc nói: “Cậu đằng nào cũng phải nói ra là chuyện gì đi?”
Tư Mộ Hàn cuối cùng cũng quay đầu nhìn thẳng anh rồi.
Có điều, anh nhìn Cố Tri Dân vài giây, lại thay đổi tầm nhìn, nhàn nhạt nói: “Có nói cậu cũng không hiểu.”
“…” Thế anh còn tìm tôi uống rượu làm gì?
……
Nguyễn Tri Hạ nấu cơm xong, vệ sĩ nói với cô Tư Mộ Hàn và “Tư Gia Thành” ra ngoài với nhau rồi.
Cô đành một mình ăn cơm.
Vừa cầm đũa lên, thì điện thoại đổ chuông.
Cô cầm lên xem, nhận ra là Tiêu Giai Kỳ gọi đến.
Cô giơ một ngón tay ra, chạm nhẹ lên màn hình, cuối cùng vẫn là vuốt đến nút nghe màu xanh.
Nguyễn Tri Hạ mở to âm lượng, ngữ khí rất nhạt: “A lô?”
Đầu bên kia điện thoại phát ra một loạt những tạp âm rất chói tai: “Tri Hạ, cứu mẹ…”
Nguyễn Tri Hạ nhìn lại số điện thoại, đúng là của Tiêu Giai Kỳ.
Tiêu Giai Kỳ ở đầu bên kia hét lên một tiếng, trong giọng còn có chút nức nở: “Tri Hạ, trước kia là mẹ không đúng, nói gì đi nữa mẹ cũng là mẹ của con, con nhất định phải cứu mẹ…”
Không đợi Nguyễn Tri Hạ trả lời, điện thoại đã bị người khác cướp mất, lần này người cầm điện thoại là một người đàn ông.
“Cô là con gái của người phụ nữ này? Cô nghe rõ đây, chuẩn bị đầy đủ 170 tỷ cho bọn tôi, nếu không…” Giọng của người đàn ông bỗng nhiên trở nên nham hiểm: “Bọn tôi sẽ giết con tin!”
Nguyễn Tri Hạ kinh hãi, sau đó lập tức cực kỳ lạnh nhạt mà nói: “Tôi không có tiền, mấy người muốn tiền thì đến tìm Hạ Lập Nguyên của Hạ thị ấy!”
Tiêu Giai Kỳ bị người ta bắt cóc?