Sự thật chứng minh, cô đã đánh giá quá thấp lực chiến đấu của hai người phụ nữ này, cũng đánh giá quá cao tu dưỡng của bọn họ.
“Tần Thủy San, tôi cho cô một cơ hội nói chuyện cho cẩn thận!” Tư Ân Nhã không chịu được người khác bày ra vẻ mặt cao cao tại thượng ở trước mặt cô ta, chưa kể đây còn là Tần Thủy San.
Tần Thủy San cười lạnh một tiếng: “Cảm ơn cô, vậy tôi liền nói lại một lần nữa để cô nghe cho rõ, loại người như cô, dựa vào quan hệ mới có thể tìm được một công việc vừa ý, vậy mà dám ra tay với tôi!”
Tư Ân Nhã nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sự độc ác: “Xem thường tôi? Thì sao chứ? Sau cùng, Hứa Mộ Hàn vẫn chọn tôi!”
Cô ta lập tức đâm trúng chỗ đau của Tần Thủy San.
“Tiện nhân!”
Tần Thủy San mắng một câu liền đánh thẳng về phía Tư Ân Nhã.
Tư Ân Nhã không ngờ tới Tần Thủy San sẽ ra tay, cả người bị Tần Thủy San đụng ngã xuống đất.
Tần Thủy San nhe răng trợn mắt, dáng vẻ hơi dữ tợn, giống như rất tức giận.
Cô ta cưỡi trên người Tư Ân Nhã, giữ chặt vạt áo Tư Ân Nhã, một tay khác giữ lấy mặt Tư Ân Nhã, còn kéo cả tóc.
“Tần Thủy San, cô buông tay ra cho tôi!” Tư Ân Nhã hoàn toàn bối rối, cô ta chỉ biết đưa tay ra che mặt, hết che mặt lại đến che tóc…
Sau cùng, chỗ nào cũng không che được, hoàn toàn bị Tần Thủy San chiếm ưu thế.
Lúc Nguyễn Tri Hạ còn đi học, Thẩm Lệ dẫn cô đi đánh nhau, bình thường đều cầm theo ghế đánh lên người, lúc lên đại học, cơ bản không có cơ hội đánh nhau.
Cô nhìn Tư Ân Nhã và Tần Thủy San đánh nhau hăng say như vậy, cô có một loại xúc động muốn cổ vũ họ.
Nhưng hiện tại cô là nữ chủ nhân, không thể để khách và người giúp việc trong nhà đánh nhau.
“Hai người làm gì thế, mau buông ra!” Ngoài miệng Nguyễn Tri Hạ khuyên nhủ, nhưng dưới chân lại đang lùi về sau.
Bây giờ, cô là phụ nữ có thai, cô phải tránh xa những nơi đánh nhau như thế này.
“Đây là chuyện của chúng tôi, không cần cô quan tâm!” Tần Thủy San kéo tóc Tư Ân Nhã, lơ đãng ngẩng đầu đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ lùi ra xa bảy tám mét.
Cô ta sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên ngạc nhiên.
Dáng vẻ này của Nguyễn Tri Hạ đâu giống như muốn khuyên can?
Đúng lúc Nguyễn Tri Hạ không quản bọn họ, cô ta đã sớm nhìn Tư Ân Nhã không vừa mắt, hôm nay phải xử chết Tư Ân Nhã.
Trong số người giúp việc mà ông cụ Tư đưa đến, ngoại trừ Tần Thủy San, những người khác đều là những người giúp việc được đào tạo chuyên nghiệp cho gia đình giàu có.
Bọn họ nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ngoài miệng thì khuyên can nhưng bản thân lại lùi ra xa, bọn họ hiểu Nguyễn Tri Hạ không muốn ngăn cản.
Cho nên, một đám người nữ giúp việc đi đến, giả bộ lôi kéo: “Hai người đừng đánh nhau nữa.
”
“Cô nhanh buông cô Tư ra.
”
“Thủy San, cô mau dừng tay…”
Tư Ân Nhã sắp bị điên rồi, thấy nhiều người nữ giúp việc vây quanh như vậy cũng không thể kéo Tần Thủy San ra, cô ta không lo đến hình tượng nữa, chửi ầm lên: “Các cô đứng ngây ra đó làm gì, một đám rác rưởi, nhanh đem người phụ nữ đê tiện này kéo ra!”
…
Buổi chiều.
Tư Mộ Hàn lái xe trở về đón Nguyễn Tri Hạ cùng đi đến tòa án.
Kết quả anh vừa mới đi vào cửa, thím Hồ liền đi tới nói cho anh biết: “Mợ chủ đi bệnh viện rồi.
”
Tư Mộ Hàn chấn động, giọng nói không ổn định: “Cô ấy sao thế?”
Thím Hồ thấy dáng vẻ này của anh, lúc này bà mới giải thích rõ ràng: “Không phải mợ chủ xảy ra chuyện, mà chính là cô Tư đến, đánh nhau với Tần Thủy San.
”.
Danh Sách Chương: