Chương 2199:
Tư Mộ Hàn gọi điện thoại kêu cơm tối, lúc đi đến nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang nhìn cái gì chằm chằm mới trông theo ánh mắt cô.
Tầm nhìn của anh lướt đến nơi mà Nguyễn Tri Hạ đang ngắm nghía rồi cất tiếng nói: “Nơi đó là Phỉ Đình.”
“Phỉ Đình?” Nguyễn Tri Hạ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Nghe hơi quen tai.”
Tư Mộ Hàn giải thích rằng: “Một nơi giống Kim Hải vậy đó.”
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ chợt lóe lên: “Trước đây có người từng so sánh Kim Hải với Phỉ Đình rồi phải không?”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn gật đầu.
Mặc dù đều là câu lạc bộ hàng đầu nhưng vì tọa lạc ở những thành phố khác nhau, phong cách cũng khác, thường bị người so sánh với nhau cũng là chuyện thường tình.
Tư Mộ Hàn vỗ đầu cô: “Tối mai dắt em sang đó ăn cơm nhé.”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười: “Dạ.”
“Anh mới gọi cơm tối rồi, lát nữa em ăn xong rồi đi nghỉ ngơi cho khỏe.” Tư Mộ Hàn ngồi xuống cạnh cô.
Cơm tối nhanh chóng được giao đến.
Tư Mộ Hàn chu đáo vô cùng, các món anh gọi vừa giàu chất dinh dưỡng vừa thanh đạm, trang trí đẹp mắt, cách chế biến cũng rất chi là cầu kỳ.
Nguyễn Tri Hạ ngồi máy bay suốt cả chặng đường nên giờ thấy hơi mệt, bụng cũng đói rồi, hiếm lắm mới có một bữa tối ăn no đến vậy.
Vừa bắt đầu dùng bữa chưa được bao lâu đã nghe thấy có tiếng gõ cửa vang lên.
“Để anh.” Tư Mộ Hàn nhổm người đứng dậy bước ra ngoài.
Còn chưa được bao lâu, Tư Mộ Hàn đã dắt Thời Dũng vào trong.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Thời Dũng bèn nói: “Trợ lý Thời ăn tối chưa?”
Thời Dũng đến đây cùng với bọn họ, nhưng máy bay vừa hạ cánh là Tư Mộ Hàn đã giao việc cho anh ta ngay nên không thấy người đâu, hiện giờ trông anh ta cứ như mới từ ngoài về vậy, ắt hẳn vẫn chưa ăn cơm tối.
Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên nhìn Thời Dũng: “Ăn chung đi.”
Thời Dũng khựng lại một chốc rồi gật đầu, ngồi xuống bàn ăn.
Sau khi ăn cơm xong, Thời Dũng và Tư Mộ Hàn bàn chuyện trong phòng làm việc, Nguyễn Tri Hạ quay về phòng ngủ một mình.
Hôm sau lúc mới ngủ dậy, Tư Mộ Hàn đang tựa người vào đầu giường xem tài liệu.
Ánh mặt trời soi qua khung cửa sổ, phủ một màng sáng nhàn nhạt lên người anh ấy, gương mặt anh tuấn ấy trông rất đỗi dịu dàng.
Nguyễn Tri Hạ im lặng nhìn anh một hồi lâu cho đến khi anh nhận ra cô đã tỉnh rồi.
Tư Mộ Hàn đặt tài liệu trong tay xuống, cầm đồng hồ trên giường lên xem giờ rồi mới nói với Nguyễn Tri Hạ: “Còn sớm lắm, em muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”
“Không cần đâu.” Nguyễn Tri Hạ lắc lắc đầu.
Cô đánh một giấc rất sâu cho đến khi trời sáng hẳn, ngủ rất ngon, bây giờ rất tỉnh táo không muốn tiếp tục ngủ nữa.
Tư Mộ Hàn cười cười nhìn cô: “Vậy dậy ăn sáng đi.”
Bữa sáng không được đưa vào phòng, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cùng đi xuống phòng ăn trong khách sạn dùng bữa.