Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3510:

“Cứ trông chừng nó đừng để bị rơi vào tay Trần Hiền là được, những chuyện khác thì tạm thời không cần quan tâm” Ở thành phố Hải Phòng này có nhiều người để ý như vậy, chỉ cần tạm thời Trần Hiền không thể dành thời gian lo thêm cả bên này, thì sớm muộn gì Phước Sơn cũng bị phân chia ra hết.

Chỉ cần nó không ở trong tay nhà họ Trần, thì vào tay ai anh cũng không quan tâm. Bản thân anh chẳng có chút hứng thú nào với nhà họ Trần cả, cùng lắm thì cũng chỉ là một miếng thịt nhão, có gì đâu mà tranh.

“Vâng, Chủ tịch. Chuyện của nhà họ Trần, anh có muốn đưa bà chủ tới xem trò hay cùng không?” Bây giờ bố con nhà họ Trần đang tranh chấp với nhau, tính ra Nguyễn Tri Hạ cũng rất vui khi được đi xem trò hay này. Huống chỉ cứ ở lại bệnh viện trong một thời gian dài thì cũng không tốt lành gì.

Yên lặng liếc nhìn Tư Mộ Hàn một cái, Lâm Tiến Quân thở dài, cúi đầu rời đi.

Anh ta đi rồi, toàn bộ hành lang chỉ còn lại hai hàng vệ sĩ đứng canh gác.

Tư Mộ Hàn nheo mắt nhìn về phương xa, ánh nắng sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, một bên mặt anh được ánh nắng chiếu vào sáng rực rỡ, nửa bên kia lại như bị bóng tối ăn mòn, đen kịt không nhìn ra cảm xúc. Hai thái cực sáng tối cùng xuất hiện trên một con người, khiến Tư Mộ Hàn nhìn có vẻ có chút quỷ quyệt.

Cùng lúc đó ở một vách núi phía sau khách sạn Hải Phòng đang rất náo nhiệt. Trần Hiền đặt một tay lên quan tài băng chứa thi thể của Vũ Tuyết Phương, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt Trần Tuấn Tú, điên cuồng nói: “Bố, bố suy nghĩ kĩ đi! Rốt cuộc là bố cần mẹ con hay là Phước Sơn!”

“Trân Hiền, mày trả bà ấy lại cho bố! Mày đúng là thằng bất hiếu! Cho dù bố có lỗi với mày, nhưng bà ấy không biết gì cả! Bà ấy là mẹ ruột của mày, mang nặng đẻ đau mày chín tháng mười ngày, kết quả là mày đối xử với bà ấy như vậy sao!”

Chửi mắng, dùng phép khích tướng, nói lý nói tình, tất cả những biện pháp có thể dùng được thì Trần Tuấn Tú cũng dùng hết rồi, thậm chí còn đau khổ cầu xin hơn nửa tiếng, nhưng Trần Hiền vẫn giữ nguyên dáng vẻ cứng rắn không nghe gì vào tai.

“Tôi là đứa con bất hiếu thì Trân Tuấn Tú cảm thấy mình tốt hơn ở chỗ nào? Bộ dạng buồn nôn b iến thái này của ông, mẹ tôi có biết không? Đổi đứa con mà bà ấy mang nặng đẻ đau với đứa khác, bà ấy có biết không? Ông lừa gạt bà ấy, nếu như bà ấy còn sống, sợ là bà ấy sẽ tức chết mất! Tôi chỉ hỏi ông một lần cuối cùng, ông muốn Phước Sơn hay bà ấy?”

Lúc hay người đang tranh chấp đến đoạn gay cấn, thì cách đó không xa đột nhiên bụi tung mù trời, tiếng động cơ xe ầm ầm vang vọng qua vách núi. Không để hai người kịp phản ứng, một đoàn xe chừng mười mấy chiếc đã xiêu xiêu vẹo vẹo dừng lại. Đám người đi xuống khỏi xe đều là phóng viên tay cầm microphone, tay khiêng máy quay. Sắc mặt Trần Hiền lúc này vô cùng khó coi, cũng may mà vệ sĩ của nhà họ Trần đã vây chặt nơi này lại, không thì sợ là đám người kia cũng xông tới chỗ này rồi. Nhưng mặc dù như vậy, thì giọng nói sắc nhọn vẫn truyền vào trong tai anh ta.

“Cậu chủ Hiền, xin hỏi có phải bây giờ anh đang thương lượng vấn đề vị trí chủ nhà của đời tiếp theo sao? Có phải người đang nằm trong quan tài băng là tổng giám đốc Vũ Tuyết Phương không?”

“Cậu Hiền, tổng giám đốc Phương đã qua đời như thế nào vậy? Tại sao đến bây giờ thi thể vẫn được bảo quản như thế này?”

“Tổng giám đốc Tuấn, ông và cậu Hiền đã xé mặt nạ với nhau rồi sao?

Nguyên nhân dẫn đến vụ cãi vã này của hai người là gì vậy?”

“Nghe nói cô chủ của tập đoàn Phước Sơn cũng đã trở về rồi, phải chăng là cô ấy cũng tham gia vào lần tranh đấu này? Tổng giám đốc Tuấn, ông nghĩ như thế nào?”

Mỗi người một câu, khiến cho bầu không khí vốn căng như dây đàn nay lại càng căng thẳng hơn. Trần Hiền hơi nhếch môi lên, sắc mặt trắng bệch nhìn đám người này. Lần này anh ta tính toán sai rồi, không cần biết Trần Tuấn Tú có kịp dìm tin tức xuống hay không, nhưng hình tượng của anh ta ở Hải Phòng này đã hoàn toàn xấu đi rồi.

“Trần Tuấn Tú, đây chính là thái độ lấy người của ông sao?” Sức mạnh trên tay vô thức tăng lên, quan tài băng tuột xuống một chút, kẹt trên vách đá cheo leo nguy hiểm. Xung quanh Trần Hiền là mấy chục vệ sĩ, sắc mặt ai cũng không dễ nhìn.

“Những người này căn bản không phải do bố gọi tới. Trần Hiền con đừng kích động, con muốn cái gì bố cũng sẽ đưa cho con, chỉ cần con đưa bà ấy trả lại cho bố, thì yêu cầu gì của con bố cũng đồng ý” Mắt thấy quan tài băng sắp rơi xuống vách núi, Trần Tuấn Tú vô thức bước theo hai bước, muốn giữ nó lại, sắc mặt ông ta chuyển từ đỏ sang trắng, rồi sau đó dần dần xám xịt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK