Tư Ân Nhã nói, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, nhếch môi cười lạnh: “Nguyễn Tri Hạ, cô đối với chuyện lúc trước ở trong biệt thự ông giới thiệu một cô gái cho anh ba ghi hận trong lòng, cho nên mới ra tay với ông, đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ sắc mặt hơi biến, không dám tin nhìn về phía Tư Ân Nhã: “Tôi không phải”.
“Không phải?” Ý cười trên khóe môi Tư Ân Nhã càng sâu: “Hai ngày nay, toàn bộ nhà họ Tư chỉ có một mình cô là người ngoài, không phải cô thì là ai? Còn có ai nhẫn tâm ra tay với một ông già? Cô nói cô không làm? Anh ba tin cô sao?”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, trái tim thắt lại.
Bằng trực giác, cô cảm thấy Tư Mộ Hàn sẽ tin tưởng mình.
Nhưng mà, cũng chỉ là trực giác mà thôi.
Cô không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn chậm rãi rút tay mình ở trong tay cô ra, con ngươi như mực nặng nề nhìn cô chằm chằm: “Thật sự em vì chuyện kia, vẫn luôn ghi hận ông?”
Trong đầu Nguyễn Tri Hạ “ùng” một tiếng
Đây là Tư Mộ Hàn đang nghi ngờ cô?
Anh cũng không thẳng thắn nói ngay là tin tưởng cô, mà là nghi ngờ hỏi cô chuyện này.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy lên người, sau đó lan tỏa ra toàn bộ chân tay của cô.
Cô vẫn giống như trước, lắc đầu, không thừa nhận nói: “Em không có”.
Tư Mộ Hàn chỉ nhìn cô một chút liền dời ánh mắt đi, tiếp tục lạnh lùng hỏi cô: “Em không chứng minh được ư? Lúc đó còn có ai ở cạnh em không?”
Nguyễn Tri Hạ lùi về sau nửa bước, ánh mắt xa lạ nhìn Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn, anh có ý gì? Bây giờ anh nghi ngờ là em làm hại ông cho nên bắt đầu tra hỏi em à?”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn không nghe ra được cảm xúc gì: “Trả lời câu hỏi của anh”.
Anh còn chưa nói hết câu, Nguyễn Tri Hạ liền lớn tiếng nói: “Em không trả lời!”
“Em không làm hại ông, dựa vào cái gì em phải trả lời câu hỏi của anh!”
Nếu như lúc này, người hỏi cô là Tư Đình Phong, Nguyễn Tri Hạ cũng không phẫn nộ như thế.
Cô không ngờ rằng phản ứng đầu tiên của Tư Mộ Hàn lại là chất vấn cô.
Tư Đình Phong đứng dậy vỗ vỗ bả vai Tư Mộ Hàn: “Mộ Hàn, bình tĩnh nói chuyện, Tri Hạ còn đang mang thai, hiện tại ông cụ đang ở trong phòng phẫu thuật, chuyện này chưa thể kết luận, ai cũng đáng nghi ngờ cả, nhưng Tri Hạ là vợ của con, con không nên nghi ngờ nó như thế này”.
Lời nói của Tư Đình Phong nghe qua giống như là rất có đạo lý, nhưng qua hai lần lại cảm thấy không thích hợp.
Vừa rồi, rõ ràng là Tư Đình Phong hỏi là ai phát hiện ra ông cụ Tư đầu tiên, hiện tại lại chạy đến làm người hòa giải, nói chuyện này còn chưa có kết luận…
Tư Ân Nhã nghe Tư Đình Phong nói thế vẻ mặt không phục: “Bác cả, chuyện của ông khẳng định có liên quan với người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ này!”
“Ân Nhã, đừng ầm ĩ nữa, ông cụ còn ở trong phòng phẫu thuật, chờ ông cụ làm phẫu thuật xong, chúng ta lại xử lý chuyện này, nhưng mà…”
Tư Đình Phong nói tới đây dừng một chút, ánh mắt đảo qua khuôn mặt từng người ở đây, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Nguyễn Tri Hạ: “Tất cả mọi người không có sự cho phép của tôi không được tự tiện rời đi”.
Không thể tự ý rời khỏi, cũng đã là biến tướng bị hạn chế tự do.
Nguyễn Tri Hạ cũng không phản bác nữa.
Bây giờ cô rất lo lắng ông cụ Tư.
Tuy rằng lúc trước ông cụ Tư đưa phụ nữ tới biệt thự của Tư Mộ Hàn, quả thực khiến trong lòng Nguyễn Tri Hạ có khúc mắc với ông cụ, nhưng cuộc nói chuyện giữa ông cụ và cô lúc trước, trong lòng cô đã không có khúc mắc với ông cụ nữa rồi.
Hơn nữa, nhất định Tư Mộ Hàn cũng rất khó xử.
Nghĩ đến Tư Mộ Hàn, sắc mặc Nguyễn Tri Hạ cũng không nhịn được trở nên lạnh nhạt.
Trong hành lang lại yên tĩnh như trước..
Danh Sách Chương: