Chương 3324:
“Những chuyện này rất quan trọng hay sao? Những chuyện của quá khứ đều đã qua rồi, xin cậu đừng có lại đến làm phiên Tri Hạ nữa, nếu không…đừng trách tôi không khách khít Quản gia, tiễn khách!” Anh ấy thật sự tức giận đến mức có chút tuyệt tình, dứt khoát đuổi Tư Mộ Hàn ra khỏi biệt thự.
Anh đã có được câu trả lời như mong muốn, nhưng trong lòng lại không hề nhẹ nhõm một chút nào mà ngược lại càng ngày càng khó chịu hơn, như thể bị người siết chặt không có cách nào thở nổi.
Anh trở về công ty với vẻ mặt không thay đổi nhưng trong đầu lại có cả một đống chuyện phiền phức, ngồi lên ghế với đôi mắt mê mang rõ ràng là đang suy nghĩ sự tình.
“Chủ tịch, tôi vừa mới điều tra ra, tất cả những rắc rối mà bây giờ công ty đang gặp phải đều có liên quan đến nhà họ Trần, nhưng cụ thể họ thao túng như thế nào thì hiện tại vẫn còn chưa rõ, chẳng qua Trần Hiền có chút vấn đề” Lâm Tiến Quân đi theo Tư Mộ Hàn đến văn phòng làm việc, mãi đến khi anh ngồi xuống ghế, anh ta mới cúi đầu bắt đầu báo cáo những kết quả điều tra được trong mấy ngày nay.
“Tiếp tục điều tra, tìm người nhìn chằm chằm vào hai bố con Trần Tuấn Tú và Trần Hiền, nhất là Trần Tuấn Tú cử thêm mấy người theo dõi ông ta” Anh vẫn luôn có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như vậy nên trực tiếp dặn dò.
“Dạ vâng thưa Chủ tịch” Lâm Tiến Quân gật đầu đáp lại một tiếng, rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Trong căn biệt thự nhà họ Tô, lúc này Nguyễn Tri Hạ đang thân thờ đứng bên cửa sổ, lần xuất hiện bất ngờ này của Tư Mộ Hàn đã trực tiếp xác nhận sự việc trước khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, đúng là tác Hàn thường ngày của anh.
Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là dáng vẻ anh vừa nãy ôm mình với nụ cười ấm áp, Nguyễn Tri Hạ đưa tay lên cắn chặt lấy, nước mắt từng giọt lăn dài rơi xuống cổ áo nóng bỏng khiến lông ngực cô nhói đau.
“Cốc, cốc, cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên cùng lúc đó ngoài cửa cũng truyền tới giọng của Nguyễn Kiến Định: “Tri Hạ giờ anh có thể vào được hay không?” Nghe thấy giọng nói của anh ấy, cô vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, rồi giấu bàn tay bị chính mình cắn bị thương vào trong ống tay áo, vỗ nhẹ lên khuôn mặt cứng đờ, sau đó cố gắng nở một nụ cười chạy tới mở cửa.
“Sao rồi? Có bị thương hay không?” Vừa nấy vội vàng chỉ nhìn thoáng qua nên Nguyễn Kiến Định vẫn cảm thấy hơi lo lắng dứt khoát lại đây hỏi han.
“Anh ơi, em không sao, anh mau đến công ty đi, mấy ngày nay em biết anh rất bận rộn, em sẽ chăm lo được cho bản thân” Nụ cười trên mặt gần như không giữ nổi nữa, Nguyễn Tri Hạ vỗ ngực mình làm bộ như bây giờ mình rất ổn.
“Không muốn cười thì đừng có cười, trước mặt anh lẽ nào còn cần phải giấu diếm hay sao?” Anh ấy bước đến rồi ôm lấy người vào trong lòng, sau đó cau chặt mày lại cảm thấy hơi hối hận, vừa rồi đáng lẽ nên đánh cho Tư Mộ Hàn một trận rồi lại ném người ra ngoài.
“Em thật sự không sao, anh ơi anh mau đi thôi” Nguyễn Tri Hạ biết Nguyễn Kiến Định vô cùng lo lắng cho mình nên cô mỉm cười cười đẩy anh ấy ra, rồi đứng một bên vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn có chút cứng ngắc của mình sau đó khẽ nói.
Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ lời nói của Nguyễn Tri Hạ, nhưng anh ấy không lại nói thêm gì nữa mà liếc nhìn cô đầy ẩn ý rồi xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy bóng lưng dần rời xa của Nguyễn Kiến Định, nụ cười trên khuôn mặt của cô từ từ biến mất, mãi cho đến khi cánh cửa được đóng lại, cô mới suy sụp ngồi xuống một đầu của ghế sô pha với hai mắt trống rỗng, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ mà trái tim từng đợt đau nhói.
Không nghĩ tới chính mình chỉ mới trở về một khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả mọi chuyện lại đã bị phát hiện, vốn dĩ còn tưởng rằng có thể lại giấu diếm lâu hơn một chút.
Cô thân thờ dựa lên ghế, trong lòng rối bời không biết phải làm sao, chỉ muốn dẫn Hướng Minh rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng rõ ràng bây giờ không phải là cơ hội tốt, Nguyễn Tri Hạ cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt lấy đôi chân của mình rồi bật khóc nức nở.
Nguyễn Kiến Định đi xuống lầu với vẻ mặt u ám, anh ấy suy nghĩ một chút rồi vẫn nói với quản gia: “Từ nay về sau, nếu không có sự đồng ý của tôi thì không thể để cho bất kỳ ai bước chân vào biệt thự “Anh ấy nói xong mím môi rồi bước ra ngoài, bản thân cần phải nhanh chóng giải quyết tất cả mọi chuyện rồi sau đó dẫn Tri Hạ rời khỏi.
Tư Mộ Hàn quay trở lại Tập đoàn Sunrise, lúc này anh đang ngẩn người đứng trước cửa sổ, mới đầu khi Tri Hạ nói với mọi người rằng cô mất trí nhớ và đã kết hôn sinh con, anh đã nghĩ đến vô vàn khả năng nhưng lại chưa từng nghĩ tới hết thảy mọi chuyện đều là giả.
Nghĩ đến Tri Hạ và Hướng Minh, đôi mắt sâu thẳm của Tư Mộ Hàn bỗng hiện lên sự yêu chiêu nồng đậm, anh nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, tâm trạng không khỏi trở nên vô cùng vui vẻ, anh còn có cơ hội mọi chuyện vẫn còn kịp.