Chỉ là vẫn còn một vài trang mạng đăng những bức ảnh chụp lại màn hình nội dung hashtag mà thôi…
“Nghe nói người ban đầu có hôn ước với cậu chủ nhà họ Tư là cô hai nhà họ Nguyễn, cũng chính là chị gái của cô chủ Nguyễn hiện tại… nhưng cuối cùng người được gả qua lại là cô ba…”
“Không phải nghe nói cô ba nhà họ Nguyễn vừa xấu xí lại vừa ngu sao?”
“Ai biết được? Có lẽ mấy người giàu đó có khẩu vị rất đặc biệt thì sao?”
“Cũng có thể là hai chị em đều đang phục vụ cậu chủ Tư gì đó.”
“Nước của nhà giàu đúng là sâu thật…”
“Dù sao thì hai chị em nhà họ Nguyễn kia đều không phải là loại tốt đẹp gì…”
Nguyễn Tri Hạ xem một vài bình luận, mặc dù lúc xem trong lòng có tức giận.
Nhưng sau khi xem xong, lại tự an ủi mình chẳng qua chỉ là một người không quan trọng, trong lòng liền hơi đỡ hơn một chút,
Lúc này, trong buồng xe vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Không phải điện thoại di động của Nguyễn Tri Hạ, là Thời Dũng.
Thời Dũng nghe điện thoại rồi nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ trong kính chiếu hậu.
Là điện thoại của Tư Mộ Hàn gọi tới.
Thời Dũng đêm qua không ngủ nên giọng nói của anh ta hơi khàn khàn: “Nguyễn Tri Hạ ở trong xe?”
Thời Dũng trả lời: “Vâng.”
“Bên này tôi đã chuẩn bị bảo vệ rồi, đến lúc đó chú ý một chút, nếu cô ấy thiếu một sợi tóc thì cậu cũng không cần trở về gặp tôi nữa.”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn vẫn trầm thấp trước sau như một, trong giọng nói không nghe ra bất cứ thành phần uy hiếp nào, nhưng Thời Dũng nghe thấy thì sau ót toát đầy mồ hôi lạnh.
“Biết rồi ạ.”
Thời Dũng vừa mới cúp điện thoại, liền phát hiện Nguyễn Tri Hạ cầm tờ giấy đưa cho hắn: “Nhiệt độ điều hòa để cao quá à? Mà cậu lại nóng đến mức toát mồ hôi vậy?”
Anh ta không phải nóng mà là bị dọa sợ.
Nhưng một giây kế tiếp, Thời Dũng vô cùng trái lương tâm nói: “Là hơi nóng, cám ơn cô chủ.”
Rất nhanh đã đến được cổng biệt thự của nhà họ Nguyễn.
Trước cổng có hai chiếc xe đã đậu sẵn.
Nguyễn Tri Hạ đang tò mò là ai tới thì nhìn thấy mấy người đàn ông trông giống vệ sĩ mặc đồ vest bước xuống xe, và nhìn đã thấy hơi quen.
Hình như là người trong biệt thự của Tư Mộ Hàn.
Mấy bảo vệ đó đi thẳng về phía Nguyễn Tri Hạ, thay cô mở cửa xe: “Cô chủ.”
Nguyễn Tri Hạ xuống xe: “Các anh ở đây làm gì?”
Vệ sĩ giống như đã cùng hẹn trước đều đồng thanh nói: “Đợi cô.”
“…” Nguyễn Tri Hạ đột nhiên cảm thấy bọn họ trông đều rất ngốc.
Lúc này, từ trong rừng cây bên kia đường đột nhiên có một đám ký giả nhảy ra: “Cô chủ Nguyễn, chào cô, xin hỏi có thể nhận một vài cuộc phỏng vấn không?”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một lúc mới phản ứng kịp, vệ sĩ thay cô ngăn phóng viên lại: “Chúng tôi không chấp nhận phỏng vấn.”
Thời Dũng cũng từ trên xe bước xuống, che chở cho Nguyễn Tri Hạ tiến vào cửa lớn của biệt thự nhà họ Nguyễn.
Cô nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Những phỏng viên kia bị thân hình cao lớn của vệ sĩ chặn lại, nhưng họ vẫn chưa từ bỏ ý định chen vào bên trong, vác máy quay phim trên lưng, chen lấn đến độ tóc rối loạn, mặt méo mó..
Danh Sách Chương: