Chương 4118:
“Ông ngoại, Abel đâu? Tôi hôm qua rốt cuộc con bị gì vậy?” Mặc dù trong lòng đã đoán trước được kết quả rồi, nhưng vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn, Nguyễn Kiến Định không muốn cứ như vậy mà đưa ra kết luận, bước lên trước hai bước đi đến trước mắt công tước Otto hỏi rõ.
“Người chạy đến, là nội gián trước đây, ông vẫn chưa bắt được, lần này cũng không tệ, phái ra một mối nguy hiểm tiềm ẩn” Võ vai Nguyễn Kiến Định, công tước Otto biết anh cũng thoải mái gì, không có nói thêm gì nữa, chầm chậm mà rời khỏi phòng.
Nghe được câu này, Nguyễn Kiến Định thuận thế ôm mặt đứng trong phòng hồi lâu mới mím môi bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồ cần mang đi cũng không nhiều lắm, đồ đạc vốn dĩ đều để ở trong phòng khách sạn, bây giờ đã gửi đến hết rồi, Nguyễn Kiến Định chỉ cần thu dọn một chút là xong rồi.
Nghĩ một hồi vẫn là quyết định đi tìm ông ngoại một chuyến, có vài việc anh vãn là nên tìm hiểu một chút, mới có thể đưa ra quyết định.
“Biết là con sẽ đến tìm ông, ngồi xuống nói đi”, hai người ngồi trên chiếc bàn tròn, công tước Otto đẩy cốc trà vừa mới pha qua.
“Abel đúng là chạy rồi, nhưng đồ vẫn còn để ở đây, còn người và thế lực bị giữ lại thì sao?” Những món đồ đó chắc chăn phải kiểm tra rõ ràng, cần nộp lên thì nộp lên, còn xử lý thì xử lý tới nơi tới chốn, không thể cẩu thả được.
Công tước Otto nhìn anh một cái, nhấp một ngụm trà rồi mới nói: “Đã tiến hành xử lý rồi, có điều số lượng rất lớn, trong thời gian ngắn e là không thể xử lý toàn bộ, đều là khoáng mạch, bây giờ đã điều tra ra sáu đường rồi, vẫn chưa tính một vài loại hình nhỏ Abel sở hữu, quá nhiều so với ông tưởng tượng, trên người nó chắc chăn vẫn còn thứ chúng ta chưa phát hiện được.”
Cho dù là có xã hội đen hay có tổ chức các hoạt động phi pháp thì đống tài sản này vẫn có chút không hợp lý, khoáng mạch không phải ai muốn có thì sẽ có đâu, mỏ than, vân kim cương những thứ này đều được, nhưng mỏ vàng và mỏ bạc muốn tự mình ra tay, nếu không có ai ở sau chống lưng thì căn bản không thể nào lấy được, cho nên vẫn còn một người, bọn họ vẫn chưa đem ra!
“Điều tra thêm đi, người đứng sau Abel không dễ tìm, trừ phi chúng ta bắt được Abel, nếu không e là tìm không được người này đâu, hơn nữa ôngnghi ngờ người cưu Abel đi lần này, rất có khả năng là thuộc hạ của người đó, chính là không biết anh ta có.
Muốn ẩn giấu thân phận, cách tốt nhất là khiến những người biết mình toàn bộ đều im miệng hết, mà khiến người khác im miệng thì lựa chọn tốt nhất chỉ có một, cũng chỉ có cách đó mới đảm bảo người khác một trăm phần trăm sẽ không tiết lộ mình ra… giết người diệt khẩu!
“Chuyện này vẫn cần thảo luận thêm, Abel không phải là người dễ dàng khuất phục, chắc chẩn vẫn còn thứ gì đó chúng ta chưa phát hiện, về trước rồi nói tiếp, chuyện này tạm thời không gấp, mối nguy.
hiểm tiềm ẩn đã tạm thời được loại b‹ y hôn lễ của con và Minh Tú cũng nên đưa vào lịch trình được rồi Tình cảm giữa hai đứa mọi người đều nhìn thấy hết rồi, chưa chồng chưa vợ sống cùng với nhau sẽ khiến danh tiếng con gái người ta bị tổn hại đó, hơn nữa hắn bây giờ lại là cái dáng vẻ này, lúc nào có khả năng sẽ đi thì thời gian chậm trễ không kịp đâu.
“Về sẽ bắt đầu chuẩn bị, Minh Tú đợi con một khoảng thời gian dài rồi, con sẽ không phụ cô ây, lần này sau khi trở về, ông ngoại góp ý giúp ộ út đi!” Nguyễn Kiến Định mím môi nhìn ông một cái, chắc là nghĩ.
đến Nguyễn Minh Tú rồi nên nụ cười trở nên dịu dàng rất nhiều.
“Đương nhiên là không. đề rồi, ông còn muốn xem xem con của con với Nguyễn Minh Tú sẽ giống ai hơn, chuyến bay chiều nay con về trước báo bình an đi, hôm qua Mộ Hàn có gọi điện đến hỏi, Minh Tú đang nghe ngóng tin tức của con, nhưng điện thoại cứ điện không.
được, con bé rất là lo lắng!”
Nói xong, công tước Otto cười đứng dậy đi ra phía bên ngoài, sắp rời khỏi nơi này rồi, vẫn còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, ông rất bận, cũng coi như là cho đám nhóc chút thời gian nói chuyện.
“Sắp về nhà rồi, Nguyễn Kiến Định cầm điện thoại nhìn cô gái nhỏ đang cười trong màn hình, mím môi mà gõ ra dãy số đã thuộc lòng rồi nhấn gọi, trong thoại truyền tới tiếng “tút tút tút’. Không được mấy tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy, anh vẫn chưa kịp nói chuyện, thì một giọng nữ khóc vang lên: “Mộ Hàn, nhớ anh quá, em, em muốn đi thăm anh, để em đi thăm anh được không…”