Chương 3903:
Nói xong, cô mới nhận thức mình mới lỡ miệng, cô mím đôi môi đỏ mọng cười nhìn anh ta, ánh mắt mang theo sự lo lắng, không dám nhìn thẳng mà chỉ dám khẽ nhìn anh ta, trông không khác gì một tiểu yêu tinh.
Nguyễn Kiến Định vuốt nhẹ gò má cô, buông cô ra rồi đứng dậy: “Em chuẩn bị một chút đi rồi xuống ăn cơm.”
Nói hết câu, anh ta cũng không nán lại chờ cô, vội vã đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở cửa chỉnh đốn tâm tình một lúc, bây giờ đi một mình xuống cũng không hay mà đi vào thì cũng không hay, anh ta đành tựa lưng vào tường đứng chờ. Đang đứng chờ, một người đi tới làm anh ta khẽ giật mình: “Anh, Tri Hạ bảo tôi lên gọi anh và cô Nguyễn xuống ăn cơm…”
Tư Mộ Hàn đi lên thấy anh ta thì giật mình, Nguyễn Kiến Định nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi biết rồi, cậu cứ xuống đi, tôi sẽ nói với Minh Tú.”
Sau đó, anh ta đứng ở cửa như ôn thần, ông Giang thấy thế sợ hãi cúi thấp đầu đi xuống tầng, không dám hỏi nhiều, cũng không dám liếc mắt nhìn thêm giây phút nào, vội vã chuồn nhanh như thỏ.
Trong phòng ăn, đèn đuốc sáng trưng, trên trần nhà treo chùm đèn thủy tinh lớn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên những bức tường làm cho chúng trông như được dát vàng vậy, khung cảnh tráng lệ, tuyệt đẹp.
Không biết có bao nhiêu người mơ ước rồi tranh đấu để được vào ở trong nơi có hình dạng như chiếc lồng chim sắt này, nơi đây giống như một cũng điện được dát đầy vàng và ngọc bích, bảo sao nhiều người tranh giành như vậy.
Từ khi Aron và Abel chuyển ra ngoài sống, Công tước Otto cũng ít về nhà, cho đến khi Nguyễn Kiến Định đến mới làm cho không khí ấm áp trở lại nơi đây.
Trong phòng ăn, ngoài Nguyễn Tri Hạ và Tinh Giang vẫn đang ở ngoài ra thì bạn nhỏ Nguyễn Hướng Minh cũng đã ngồi vào vị trí của mình, ngay cả Công tước Otto đang dưỡng bệnh trong viện khi nghe tin cũng quay trở về nhà, vui vẻ ngồi nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ.
“Kiến Định, mau dẫn bạn tới đây ngồi đi.”
Công tước Otto thấy hai người đi tới, nhiệt tình đứng lên, tò mò đánh giá Nguyễn Minh Tú.
Thấy công tước đứng dậy, Nguyễn Kiến Định hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ nhưng không lên tiếng, tránh sang một bên kéo Nguyễn Minh Tú đứng sau lưng ra, dịu dàng nói: “Ông ngoại, cô ấy chính là Nguyễn Minh Tú, là bạn đồng thời cũng là vợ tương lai của con.”
“Tốt, tốt lắm, Minh Tú phải không, mau ngôi xuống đi, cháu cứ tự nhiên coi đây như là nhà mình, nếu Kiến Định bắt nạt con thì cứ nói với ông, ông sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
Công tước Otto phất tay, liếc nhìn Nguyễn Kiến Định.
Nguyễn Minh Tú hơi khách sáo và ngại ngùng ngồi xuống, ai cười với cô thì cô đều mỉm cười lịch sự đáp lại.
Sau khi lễ phép cười với Công tước Otto, cô ngồi xuống yên lặng gắp đồ ăn.
Thật ra, bây giờ cô rất đói, lúc Nguyễn Kiến Định gọi điện cho cô, vì quá vui vẻ nên cô chỉ lo thu dọn đồ đạc chứ chưa ăn gì vào bụng cả, sau khi lên máy bay lại mệt quá ngủ li bì, dù mệt nhưng vừa nãy tắm xong cô không buồn ngủ mà cảm giác rất đói, dạ dày sôi côn cào.
Nhưng dù sao cô cũng là tiểu thư khuê các, tuy rất đói nhưng vẫn kìm lại được, ăn một cách chậm rãi và lịch SỰ.
Nguyễn Tri Hạ ngồi bên kia bàn ăn vừa ăn vừa trộm nhìn chị dâu.
Trông thấy hình ảnh Nguyễn Tri Hạ rót rượu nồi nâng chén lên uống một hơi, rượu tràn ra cằm, cô lại lấy tay lau đi, mắt híp lại, Tư Mộ Hàn tức giận cướp lấy chén trên tay cô, thấy cô mặt đã ửng hồng, đôi mắt mông lung, anh lại không tức giận nổi nữa, đánh cũng không nỡ, cuối cùng bất đắc dĩ cốc đầu cô một cái, thở dài đổi sang nước trái cây giúp cô.
Hai người ngồi trên sopha không lớn lắm, Nguyễn Tri Hạ không thèm để ý đến anh, đẩy tay anh ra, bĩu môi, lại ôm chặt chén rượu không rời ra, giống như sợ người khác cướp mất.