Thấy sắc mặt của Tư Cẩm Vân càng ngày càng xấu, Nguyễn Tri Hạ liền thu hồi lại vẻ mặt thờ ơ của mình rồi nói với vẻ nghiêm túc hơn: “Tôi hiểu sự ích kỷ của chị, cũng hiểu việc chị quản những chuyện không liên quan gì đến mình, nếu chị thật sự còn xem mình là chị gái của Tư Mộ Hàn thì hãy quan tâm đến Tư Mộ Hàn nhiều thêm chút nữa.”
Tư Cẩm Vân với Tư Mộ Hàn tuy là chị em sinh đôi, nhưng tình cảm lại không tốt.
Trong vụ án bắt cóc lúc nhỏ, Tư Mộ Hàn tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị lăng nhục nên đã tự sát chết chỉ mười lăm phút trước khi đám người giải cứu đuổi đến nơi, vậy mà sau đó, người chị gái sinh đôi thân thiết nhất của anh không an ủi anh mà ngược lại còn ghét bỏ anh, còn cảm thấy anh là một thằng nhóc tính cách quái lạ.
Tư Mộ Hàn không kể cho cô nghe những chuyện như vậy, Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ đoán được từ đôi ba câu nói ngẫu nhiên của anh mà thôi.
Tư Cẩm Vân từ nhỏ đã là một kẻ ích kỷ, hiểu rất rõ thứ gì có lợi cho mình nhất.
Đối với người em trai Tư Mộ Hàn này chỉ sợ “chân tình” đó quá phần là lợi dụng.
Cô ta là con gái nhà họ Tư, cô ta hiểu rõ năng lực của mình không bằng Tư Mộ Hàn, chỉ có Tư Mộ Hàn mới có thể kinh doanh tốt, duy trì được sự giàu có vẻ vang của nhà họ Tư.
Coi như Nguyễn Tri Hạ đã hiểu rõ, những con người nhà họ Tư này ngoại trừ đứa bé Tư Gia Thành ra thì những kẻ còn lại đều có suy nghĩ giống y chang Tư Cẩm Vân.
Bọn họ xem Tư Mộ Hàn là công cụ để kiếm tiền.
Tư Cẩm Vân bị cô nói nên mặt lúc trắng lúc đỏ: “Nguyễn Tri Hạ, cô dừng tự cho là mình đúng!”
“Tôi không hề tự cho là mình đúng, trong lòng chị hiểu rất rõ.” Nguyễn Tri Hạ đưa tay vuốt trán, tay toàn là mồ hôi.
Bên ngoài nắng nóng như vậy, cô mới đứng được mấy phút mà đã toát mồ hôi cỡ đó rồi.
“Tôi đi trước đây.” Cô và Tư Cẩm Vân cũng chẳng có gì hay ho để nói nên mở cửa xe ra rồi leo lên xe.
Khi cô lái xe lướt ngang qua Tư Cẩm Vân đã để ý thất sắc mặt tối sầm của Tư Cẩm Vân.
Nhìn nhưa vậy quả thật là rất giống Tư Mộ Hàn.
Dù sao cũng là chị em sinh đôi, bộ dạng của hai người rất giống nhau, thần thái cũng không thua kém gì nhau.
Khi Nguyễn Tri Hạ lái xe về đến nhà thì thấy dưới lầu có đỗ một chiếc… xe sang trọng.
Cô đỗ xe xong thì nhìn lướt qua chiếc xe sang kia, trong lòng hơi bồn chồn, một chiếc xe như vậy vừa nhìn là biết không phải của chủ hộ ở đây, không phải là lại của người đến tìm cô đó chứ?
Cô cởi dây an toàn, người trong chiếc xe sang trọng cũng mở cửa bước xuống.
Nguyễn Tri Hạ dừng chân quay sang nhìn người vừa mới xuống xe.
Người đàn ông bước xuống xe mặc một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới, cất giọng ấm áp: “Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút rồi mới nói: “Ngài Trần tìm tôi có việc gì sao?”
Nguyễn Tri Hạ lộ vẻ cảnh giác, Trần Tuấn Tú tìm đến cô làm gì?
Hôm nay đúng là một ngày ngoạn mục của cô, đầu tiên là bị phóng viên bao vây, tiếp theo là Tư Cẩm Vân, lúc này lại là Trần Tuấn Tú.
Những người này đều chọn cùng một ngày để kiếm chuyện với cô sao?
Trần Tuấn Tú đưa tay đóng cửa xe lại rồi lập tức đi đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu thành khẩn: “Cô không cần phải đề phòng như vậy, hôm nay tôi đến đây là có việc tìm cô xin giúp đỡ.”
“Lẽ nào anh cảm thấy chuyện mà ngay cả ảnh đế Trần cũng không giải quyết được thì tôi có thể giải quyết sao?” Nguyễn Tri Hạ lui về phía sau hai bước theo bản năng.
Trong lời nói của Nguyễn Tri Hạ có sự châm chọc nhưng Trần Tuấn Tú lại chẳng mảy may để ý chút nào.
Anh ta thở dài, nói: “Cha tôi qua đời rồi, Thành rất đau buồn, cứ buồn bực không vui, tôi mong nếu cô có thời gian thì có thể đến trò chuyện cùng nó.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt.
Trần Minh Hoàn qua đời vì tai nạn xe, kỳ thật trong lòng cô cũng có chút lo lắng cho Tư Gia Thành..
Danh Sách Chương: