Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 300:

 

Nguyễn Tri Hạ mới thò tay ra, cô ta đã khẩn trương giơ tay lên che mặt mình, không ngờ bởi quá gấp nên dùng sức hơi mạnh, lòng bàn tay lại đụng phải cằm.

 

“A… cằm của tôi!” Người phụ nữ kia hét lên một tiếng và đứng bật dậy chạy đi.

 

Người phụ nữ bên cạnh thấy thế thì trợn tròn mắt: “Cô… cô ta đi làm cằm à?”

 

“Đúng vậy.” Nguyễn Tri Hạ chớp chớp mắt nhìn cô ta, lộ vẻ thần bí đi tới: “Tôi nói thầm cho cô biết nhé, cô ta cũng từng làm ngực đấy.”

 

Mắt người phụ nữ kia càng mở to hơn: “Đê tiện, thế mà cô ta còn suốt ngày bảo mình là người đẹp tự nhiên, không ngờ lại dựa vào một gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ để cướp người đàn ông của tôi, mẹ nó chứ!”

 

Người phụ nữ này nói xong liền đứng dậy, hung hăng rời khỏi đó.

 

Nguyễn Tri Hạ: “…”

 

Cô chỉ khó chịu vì hai người phụ nữ này nói mặt của cô là giả, muốn tới đây đòi lại công bằng, không ngờ bọn họ đã xích mích với nhau trước.

 

“Anh tìm em nãy giờ, không ngờ em lại ở đây.”

 

Giọng nói của Trần Tuấn Tú đột nhiên vọng đến. Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh ta đã đi đến trước mặt cô.

 

Mặt anh ta đỏ bừng, nhìn qua có lẽ đã uống nhiều rượu.

 

Nguyễn Tri Hạ dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Trần Tuấn Tú ngồi xuống.

 

“Anh, anh có thấy Tiểu Thành đâu không?” Cô định về. Dù sao bây giờ cô ở lại cũng không có chuyện gì làm.

 

Trần Tuấn Tú mỉm cười lắc đầu: “Tôi không thấy nó đâu cả, chẳng biết đã chạy đâu rồi. Đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho nó.”

 

“Cũng được.”

 

Lúc này có người phục vụ đi ngang qua, Nguyễn Tri Hạ gọi anh ta lại: “Anh rót cho tôi cốc nước nóng nhé.”

 

Người phục vụ nhanh chóng rót cốc nước nóng mang qua. Nguyễn Tri Hạ nhận lấy và đưa cho Trần Tuấn Tú: “Anh uống nhiều rượu rồi.”

 

Trần Tuấn Tú đột nhiên ngẩn ra một lát mới nói: “Không nhiều.”

 

Anh ta nói xong liền giơ tay muốn nhận lấy cốc nước trong tay Nguyễn Tri Hạ, nhưng vừa vặn nắm lấy tay cô.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm giác hơi ấm xa lạ từ trên tay truyền đến thì đột nhiên kinh ngạc muốn buông tay ra. Nhưng tay Trần Tuấn Tú vừa vặn nắm tay cô, cô lại cầm cái cốc, cô muốn thả ra cũng không được.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi phản cảm khi bị người đàn ông khác động vào, nhưng cô cho rằng Trần Tuấn Tú uống say hoa mắt nên nhíu mày cố kiên nhẫn nói: “Anh uống say rồi, anh đang cầm tay tôi chứ không phải cái cốc đâu.”

 

Trần Tuấn Tú lại giống như không nghe thấy, càng nắm chặt lấy tay của cô hơn, không hề có ý định thả ra.

 

Nguyễn Tri Hạ giãy giụa nhưng không sao rút tay ra được.

 

Cô nhíu mày muốn đứng dậy thì thấy một bóng người quen thuộc đột nhiên nhảy ra, thò tay chém mạnh vào trên cổ tay của Trần Tuấn Tú nhưng anh ta vẫn không buông tay.

 

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Tư Mộ Hàn.

 

Anh thấy Trần Tuấn Tú không chịu buông tay thì trực tiếp kéo mạnh tay Nguyễn Tri Hạ ra.

 

Trần Tuấn Tú nắm quá chặt, khi tay Nguyễn Tri Hạ bị kéo ra thì trên mu bàn tay đã đỏ bừng và hơi đau. Bởi vì quán tính, nước trong cốc cũng bị bắn ra, hất gần hết lên trên người Nguyễn Tri Hạ.

 

“Khương Nhung…”

 

Chiếc váy đỏ bị thấm ướt một mảng lớn, nó vốn rất mỏng, sau khi bị thấm ướt thì trở nên bất nhã.

 

Tư Mộ Hàn cởi áo vest trên người xuống và khoác ở trên người Nguyễn Tri Hạ, sau đó dặn dò: “Đưa anh ta về đi.”

 

Lúc này, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện ra Thời Dũng cũng đi theo sau lưng Tư Mộ Hàn.

 

“Anh…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK