Chương 1342:
Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng đi quanh phòng, sau đó quay trở lại bàn làm việc, đột nhiên phát hiện điện thoại của anh ta đặt bên cạnh cuốn sách.
Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại lên, ấn phím nguồn, màn hình điện thoại lập tức sáng lên.
Nguyễn Tri Hạ nhấn mở khóa, trên màn hình hiện lên nhắc nhở, cô phải nhập mật khẩu.
Cô nhìn chằm chằm những con số, do dự một lúc, dựa theo ký ức bấm bốn con số.
Lưu Chiến Hằng cũng có thói quen cài mật khẩu số, có một lần cô đã vô tình nhìn thấy mật khẩu của anh ta.
Lúc đó, Lưu Chiến Hằng cũng rất hào phóng nói mật khẩu điện thoại anh ta cho cô biết, là mấy con số không có ý nghĩa gì nhưng lại có chút ý nghĩa.
Nguyễn Tri Hạ bấm từng con số, dây cung trong đầu được kéo căng.
Thời gian nhập từng con số hơi lâu, lúc ngón tay cô bấm con số cuối cùng, không hiểu sao cô có chút do dự.
Tay cô cứng đờ trên màn hình.
Nếu mật khẩu này có thể mở khóa điện thoại của Lưu Chiến Thiên, có phải cũng có nghĩa là, Lưu Chiến Thiên chính là Lưu Chiến Hằng.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng “rắc rắc”, tiếng khóa cửa được mở ra.
Ngay sau đó, cửa thư phòng được người bên ngoài mở ra.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn thấy Ly.
Đầu tiên Ly liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, sau đó ánh mắt của cô ta rơi vào chiếc điện thoại ở trong tay Nguyễn Tri Hạ.
Đương nhiên Ly nhận ra đó là điện thoại của Lưu Chiến Hằng, vẻ mặt cô ta lập tức nghiêm lại, nhanh chân bước tới chỗ Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, cô đang làm gì vậy?”
Thư phòng của Lưu Chiến Thiên rộng lớn, cho nên Ly muốn đi tới cũng cần tới mười mấy giây.
Mà trong mười mấy giây này, Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Không dễ gì cô mới lấy được điện thoại của Nguyễn Tri Hạ, nếu cô bỏ qua cơ hội này, không biết tới khi nào cô mới có thể có thêm cơ hội…
Bây giờ cô đã bị Lưu Chiến Thiên giám sát, không thể làm được nhiều chuyện…
Khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ lóe lên tia nghiêm nghị, trực tiếp bấm con số cuối cùng của mật khẩu.
Lúc này, Ly đã chạy tới trước mặt, Nguyễn Tri Hạ nhanh tay nhanh mắt nhấn nút nguồn điện thoại, một giây sau, điện thoại trong tay cô đã bị cô ta cướp mất.
“Tôi khuyên cô, làm người nên biết chừng mực, đừng tưởng rằng bây giờ ông chủ đối xử tốt với cô thì cô đề cao bản thân mình!” Vẻ mặt Ly lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu rất sắc bén.
Vào buổi tối khi cô tới đây, lúc ở trong xe, Nguyễn Tri Hạ có chọc tức Ly thế nào, cũng không thấy cô ta tức giận như vậy…
Chẳng qua cô chỉ chạm vào điện thoại của Lưu Chiến Thiên…
Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới điều gì đó, nở nụ cười: “Cô thích Lưu Chiến Thiên?”
Nguyễn Tri Hạ vừa dứt lời liền thấy biểu cảm trên mặt Ly đã thay đổi, dù chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Nguyễn Tri Hạ bắt được.
Xem ra cô đoán không sai, Ly rất thích Lưu Chiến Thiên.
Ly phì cười, nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì nữa! Cô cứ làm đúng bổn phận của mình đi!”
“Làm đúng bổn phận?” Nguyễn Tri Hạ đi vòng qua bàn làm việc của Lưu Chiến Thiên, đi tới trước mặt Ly, ung dung hỏi lại: “Cô Ly, cô nói xem, với thân phận của một con tin như tôi thì tôi phải làm đúng bổn phận như thế nào?”
Hai tiếng “Cô Ly” nghe mới mỉa mai làm sao.
Chiều cao của Ly cũng tương đương với Nguyễn Tri Hạ, hai người đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau, âm thầm phân cao thấp.
Một lát sau, Ly là người đầu tiên rời mắt đi, cô ta không nói tiếng nào liền bỏ đi.
Nguyễn Tri Hạ đứng sau lưng cô ta, cố ý giả bộ tốt bụng cất giọng hỏi: “Cô Ly này, Lưu Chiến Thiên biết cô thích anh ta không? Có cần tôi giúp cô nói cho anh ta biết không?”
Ly đã đi đến bậc cửa, đột nhiên quay đầu, dáng vẻ hung dữ hét lên: “Nguyễn Tri Hạ!”