Chương 2242
Bởi vì đã sắp xếp chu đáo ngay từ đầu rồi nên sau khi đưa thi thể của Cảnh Thư Về bèn đưa bà đến thẳng nhà tang lễ đã liên hệ trước đó.
Xong xuôi hết Nguyễn Tri Hạ mới quay về xe nói với Thời Dũng: “Đến bệnh viện.”
“Không đi đâu.” Tư Mộ Hàn nhíu mày nói.
Nguyễn Tri Hạ lạnh mặt: “Bắt buộc phải đi.”
Anh đã ho ra máu thì không còn là chuyện nhỏ nữa rồi, phải đi kiểm tra một lần mới yên tâm được.
Tư Mộ Hàn gọi tên cô, tỏ vẻ không đồng tình: “Nguyễn Tri Hạ.”
“Tư Mộ Hàn!” Nguyễn Tri Hạ cũng gọi lại tên anh, có điều giọng điệu của cô kém hơn anh một chút.
Tư Mộ Hàn bật cười: “Em không còn yêu anh nữa, em hung dữ với anh như vậy.”
“Phải đấy, em không yêu anh nữa.” Cô trừng mắt nhìn anh.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn trầm xuống, giọng điệu đượm vẻ cảnh cáo: “Nguyễn Tri Hạ, anh cho em cơ hội để nói năng lại lần nữa.”
“Em yêu anh, em yêu anh nhất, Nguyễn Tri Hạ yêu Tư Mộ Hàn nhất.” Nguyễn Tri Hạ xoa tóc anh: “Ngoan, đi bệnh viện nhé.”
Tư Mộ Hàn giống như con thú được vuốt lông vậy, im lặng không nói gì nữa.
Kiểm tra xong xuôi rồi Thời Dũng mới ở lại chăm sóc Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ một mình đi đến văn phòng bác sĩ.
“Bác sĩ, ông xã nhà tôi thế nào rồi?” Nguyễn Tri Hạ hơi căng thẳng hỏi.
“Anh Tư ho ra máu là vì quá tức giận nên ảnh hưởng đến sức khỏe, bình thường anh ấy có hay thấy nặng ngực không? Sức khỏe của anh ấy bị sụt giảm nặng nề, phải cẩn thận điều chỉnh mới được, hơn nữa…” Bác sĩ nói đến đây bèn ngập ngừng không lên tiếng nữa, giống như đang lo lắng chuyện gì vậy.
“Không sao đâu, bác sĩ cứ nói tiếp đi.” Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ vẫn rất bình tĩnh, nhưng tim cô cứ như muốn trào lên cuống họng luôn vậy.
Cô sợ Tư Mộ Hàn sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc này bác sĩ mới nói tiếp: “Anh ấy có tâm bệnh tích tụ trong lòng.”
Nguyễn Tri Hạ im lặng trong chốc lát: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Cô nhổm người dậy đi khỏi văn phòng.
Tâm bệnh của Tư Mộ Hàn là mẹ của anh ấy.
Bình thường trông anh mạnh mẽ như không có việc gì, nhưng anh ấy vẫn bị những hành động của Tư Đình Phong làm tức đến phun ra máu.
Thật ra cũng không phải vì tức giận Tư Đình Phong, nếu như anh chỉ tức giận mỗi Tư Đình Phong thôi thì làm sao mà mắc tâm bệnh được kia chứ?
Anh ấy tự trách mình.
Tức giận bản thân mình sao tìm được mẹ sớm hơn.
Nhưng đến bản thân Tư Mộ Hàn cũng nào có phát hiện ra anh vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của mẹ, không buông xuống được.
“Nguyễn Tri Hạ.”
Tiếng của Tư Mộ Hàn vang lên ở đằng trước.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu mới thấy anh đang đi về phía cô.
Tư Mộ Hàn đến đỡ cô, anh khẽ nhíu mày: “Hôm nay em đã đi nhiều giờ lắm rồi đấy, không thể đi được nữa.”
Biết sớm như vậy nên mang theo xe lăn.
“Em không sao đâu.” Vành mắt Nguyễn Tri Hạ đỏ ửng, đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nghĩ cho cô.