Trần Tuấn Tú cười, giọng điệu vẫn ôn hòa như mọi khi: “Cậu vì một Nguyễn Tri Hạ mà muốn hủy bỏ hợp đồng với tôi, còn không tiếc mua người dẫn dắt mọi người bôi nhọ tôi ở trên mạng, tình cảm anh em của chúng ta chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.”
Tư Mộ Hàn thậm chí không hề chớp mắt, cũng không có cảm xúc gì: “Anh vì một Nguyễn Hương Thảo mà thậm chí có thể đạp tôn nghiêm xuống dưới chân, anh chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.”
……Anh chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.
Một câu nói này đã đánh mạnh vào màng tai của Trần Tuấn Tú.
Trong nháy mắt, vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng dữ tợn: “Cậu dựa vào đâu mà dám khinh thường tôi chứ?”
Tư Mộ Hàn vẫn với vẻ mặt vô cảm: “Tôi thực sự khinh thường anh.
Nếu anh thật sự muốn đối phó với tôi thì trực tiếp nhằm vào tôi đây này, không cần phải xuống tay với một người phụ nữ, đặc biệt còn là một người phụ nữ đang mang thai.”
Nguyễn Hương Thảo lái xe đâm Nguyễn Tri Hạ là do bị Trần Tuấn Tú xui khiến.
Chính vì chuyện này mới hoàn toàn chọc giận Tư Mộ Hàn.
“Còn nữa, tôi căn bản không cần làm chuyện tìm người bôi nhọ anh.
Sau khi anh rời khỏi truyền thông Thịnh Đỉnh, anh nghĩ anh là ai chứ? Anh chỉ là Trần Tuấn Tú mà thôi.
Ai biết những người kia muốn đối phó với anh thế nào?”
Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn không nghe ra chút khinh miệt nào, nhưng Trần Tuấn Tú lại cảm giác được anh xem thường anh ta.
Trần Tuấn Tú siết chặt nắm đấm, cố nén tức giận nói: “Cậu bảo tôi đi Tư thị!”
Tư Mộ Hàn thoải mái trả lời một câu: “Tùy anh.”
Anh nói xong, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Nguyễn Tri Hạ thường ngủ trưa từ bốn mươi phút đến một giờ.
Bây giờ anh hút điếu thuốc xong trở về, chắc cô cũng tỉnh lại rồi.
Tư Mộ Hàn lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu và châm lửa, không để ý tới người khác.
Trần Tuấn Tú thấy Tư Mộ Hàn hoàn toàn không để ý tới mình thì cũng không muốn ở lại để tự rước lấy nhục nữa.
Anh ta nhìn sâu vào trong mắt của Tư Mộ Hàn rồi xoay người rời khỏi đó.
Bởi vì chuyện của mẹ mình, từ năm Tư Mộ Hàn mười mấy tuổi đã bắt đầu trở nên trầm mặc ít nói, khó có thể thân thiết.
Sau đó, bởi vì Tư Gia Thành nên Trần Tuấn Tú mới dần thân thiết với Tư Mộ Hàn một chút.
Sau đó, Tư Mộ Hàn mở công ty điện ảnh, anh ta gia nhập Thịnh Đỉnh, quan hệ giữa hai người lại càng gần hơn.
Mười năm trước, anh ta cũng chỉ mới vừa lớn mà thôi.
Cho dù là đứa trẻ từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn, nhưng phần lớn đám trẻ ở tuổi đó đều có tính cách nổi loạn.
Cho nên anh ta lén người nhà gia nhập làng giải trí.
Ban đầu anh ta không có bao nhiêu hi vọng, không có mục đích gì, cũng không thích nghề này.
Khi đó anh ta không cho rằng Tư Mộ Hàn có thể phát triển truyền thông Thịnh Đỉnh lớn tới mức nào.
Đời người có rất nhiều chuyện đều không thể đoán trước.
Lại giống như anh ta vốn không có ý định tiến vào giới giải trí, nhưng vừa bước vào liền làm tới mười năm.
Mà trải qua mười năm, truyền thông Thịnh Đỉnh đã đứng đầu trong giới giải trí.
Mười năm cũng khiến cho quan hệ giữa anh ta và Tư Mộ Hàn trở nên vững chắc.
Nếu như…
Trên đời này không có nếu như.
Lúc này, Trần Tuấn Tú đã đi đến cửa phòng của mình.
Anh ta đẩy cửa đi vào trong rồi khóa trái cửa, đi thẳng tới trước két an toàn, lấy chìa khoá mở két an toàn ra.
Bên trong có hai tờ kiểm tra ADN đang nằm yên.
Môi anh ta hơi cong lên, nhìn có vẻ rất lạnh lùng..
Danh Sách Chương: