Chương 410:
Đã chín giờ hơn nhưng Tư Mộ Hàn vẫn chưa về, Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là tự ăn một chút rồi cho thức ăn còn dư vào trong tủ lạnh.
Thím Hồ lớn tuổi rồi, không thể để thím ấy thức khuya được, Nguyễn Tri Hạ cho cô đi ngủ trước còn mình thì nằm trên ghế sa lon vừa xem ti vi vừa đợi Tư Mộ Hàn về.
Khi bên ngoài biệt thự có tiếng động cơ xe hơi thì đã gần mười hai giờ rồi.
Nguyễn Tri Hạ ngáp một cái, đứng dậy vào bếp hâm nóng thức ăn rồi dọn ra bàn.
Tư Mộ Hàn vừa vào cửa thì có bảo vệ đi tới nói với anh: “Mợ chủ đợi cả đêm, mới vừa nghe thấy tiếng xe liền đi vào bếp hâm nóng thức ăn.”
Gần đây Tư Mộ Hàn bận rộn công việc, lại thường xuyên thức đêm, Nguyễn Tri Hạ làm thức ăn cũng rất thanh đạm.
Tư Mộ Hàn vừa vào phòng ăn, đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn nóng hôi hổi.
Nguyễn Tri Hạ mặc đồ ngủ, đang bê một mâm thức ăn từ trong bếp đi ra.
Tư Mộ Hàn đi tới đỡ mâm thức ăn từ tay cô rồi đặt lên bàn ăn, giơ tay muốn ôm cô thì nhớ ra mình vừa mới ở bên ngoài vào, trên người còn mang hơi lạnh.
Sau khi anh cởi áo khoác xuống rồi mới kéo Nguyễn Tri Hạ vào ngực: “Không cần chờ tôi, em cứ đi ngủ sớm một chút cũng được.”
“Lâu lâu mới phải thức đợi anh mà.” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh cười.
Tư Mộ Hàn nhìn cô chăm chú khoảng hai giây rồi hỏi: “Có chuyện vui sao?”
“Không có gì.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, ngồi xuống phía đối diện, nhìn anh ăn cơm.
Giữa hai người yêu nhau, bận rộn không phải lúc nào cũng là nguyên nhân sinh ra khoảng cách, mà bận rộn đến mức thờ ơ với sự tồn tại của đôi bên mới khiến người ta sinh ra khoảng cách.
Tư Mộ Hàn bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn sẽ nhớ đến chuyện của cô, chỉ một chút này thôi cũng khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hết sức thỏa mãn.
Tư Mộ Hàn vẫn chưa ăn tối, ngồi xuống liền cầm đũa gắp lia lịa.
Đợi anh ăn xong, Nguyễn Tri Hạ mới chống cằm nói: “Cám ơn anh.”
“Huh?” Tư Mộ Hàn nhướng mắt, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Nguyễn Tri Hạ nói: “Chuyện trên Facebook.”
Tư Mộ Hàn khẽ nheo mắt hỏi cô: “Chuyện hashtag sao?”
Nguyễn Tri Hạ hơi biến sắc, nụ cười trên mặt dần dần ảm đạm: “Chiều nay, trên facebook có người nói cô ta biết người phụ nữ ăn cơm cùng Trần Tuấn Tú là ai, còn nói thứ sáu này sẽ công bố.”
Động tác gắp thức ăn của Tư Mộ Hàn ngưng lại, sắc mặt của anh thay đổi.
Anh đặt đũa xuống định cầm điện thoại di động thì lại bị Nguyễn Tri Hạ ngăn lại trước một bước.
“Anh ăn xong đi đã, chuyện này Cố Tri Dân hẳn đã giải quyết rồi.” Thật ra Nguyễn Tri Hạ cũng không rõ là đã giải quyết chưa nữa.
Lúc trước cô cho rằng Tư Mộ Hàn đã căn dặn Cố Tri Dân làm, trong lòng dĩ nhiên là hết sức tin tưởng Tư Mộ Hàn nhất định sẽ xử lý xong chuyện này, sau khi về đến nhà thì không để ý đến nữa, chỉ chuyên tâm nấu bữa tối chờ Tư Mộ Hàn về.
Tư Mộ Hàn rốt cuộc vẫn kiên quyết cầm điện thoại lên gọi cho Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân bận rộn cả ngày, mới vừa ngủ liền bị điện thoại đánh thức nên không xem thử là ai gọi đã trực tiếp nạt nộ: “Ai, khuya rồi còn gọi.”
“Tôi.” Tư Mộ Hàn chỉ nói một chữ đơn giản, Cố Tri Dân ở đầu dây bên kia liền lập tức tỉnh táo.
Cố Tri Dân trầm mặc lại, giọng điệu hòa hoãn hơn rất nhiều: “Cậu chủ, cậu cũng không xem thử bây giờ là mấy giờ rồi mà còn gọi điện thoại cho tôi, nếu cậu có thời gian thì điều tra chuyện ảnh đế Trần được lên hashtag đi, Tri Hạ cũng bị dính vào, mấy ngày nay bởi vì chuyện này mà tôi bận rộn đến mức không có thời gian về nhà ngủ một giấc cho ngon.”
Cố Tri Dân cùng Tư Mộ Hàn có giao tình sâu sắc nên dĩ nhiên là không vòng vo khi đề cập đến chuyện chính.