“Bây giờ anh đi vào có ích gì đi nữa, em Hạ sẽ chỉ lo lắng hơn khi nhìn thấy anh. Vì vậy anh hãy thành thật chờ ở đây và tin tưởng vào bác sĩ!” Lê Quốc Nam gắng gượng bình tĩnh và nhìn chằm chằm vào cửa phòng mổ với vẻ mặt vững vàng.
Nguyễn Kiến Định mím chặt môi mỏng rồi dựa nhẹ vào tường, rốt cuộc anh ấy cũng bình tĩnh hơn một chút. Anh ấy không thể liều lĩnh xông vào như vậy, bây giờ đi vào chỉ khiến Tri Hạ thêm căng thẳng mà thôi. Có anh ấy ở đấy, cô có thể sẽ mất tập trung. Anh ấy vẫn luôn vô cùng tin vào lời nói sinh được đứa bé không khác gì thoát chết trong gang tấc.
Anh ấy chịu đựng cho đến khi trời vừa hửng sáng, có một y tá từ bên trong đi ra đưa tờ giấy đồng ý ký vào ca mổ. Rốt cuộc Nguyễn Kiến Định không thể nhịn được nữa, hốc mắt của anh ấy đỏ hoe, liều lĩnh muốn vào tìm Nguyễn Tri Hạ khiến Lê Quốc Nam suýt chút nữa không giữ chặt được.
“Nguyễn Kiến Định!” Lê Quốc Nam hét lên: “Anh bình tĩnh đi, ký tên trước đất” Nguyễn Kiến Định run rẩy cầm lấy tờ giấy đồng ý cho ca phẫu thuật: ‘Lê Quốc Nam, nếu em ấy xảy ra chuyện, anh không chắc mình sẽ làm ra cái gì.”
“Em cũng vậy.’ Lê Quốc Nam cắn răng.
Lê Quốc Nam dẫn Nguyễn Kiến Định đi mặc bộ đồ phẫu thuật chuyên dụng của bác sĩ, sát trùng toàn thân rồi bước vào phòng phẫu thuật.
Nguyễn Tri Hạ chỉ biết ậm ừ trong đau đớn, giọng nói quá nhỏ khiến người khác không thể nghe thấy.
Nguyễn Kiến Định bước vào, nhìn thấy cảnh này mà nước mắt rơi lã chã.
Có lẽ cả đời của anh ấy chỉ khóc một lần như vậy. Khi Á Đông sụp đổ anh ấy không khóc, khi cả bố mẹ đều mất, mắt anh ấy chỉ đỏ hoe nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng khi anh ấy nhìn thấy đứa em gái được anh ấy nâng niu trong lòng bàn tay phải chịu đau đớn, giày vò bởi điều này, nước mắt thật sự không kìm được mà rơi xuống.
Nguyễn Kiến Định ngăn bác sĩ chuẩn bị xuống dao và nói: ‘Dù có chuyện gì xảy ra, bất kể giá nào, nhất định phải giữ an toàn cho em gái tôi.’ Bác sĩ bị ánh mắt của Nguyễn Kiến Định làm cho giật mình, con dao mổ suýt chút nữa không giữ được chắc chắn, lập tức loạng choạng đáp ứng.
Sinh tự nhiên thì chậm, còn sinh mổ thì nhanh hơn.
Nguyễn Kiến Định không đành lòng nhìn, anh ấy chỉ nắm tay Nguyễn Tri Hạ, cẩn thận xoa dịu cảm xúc của cô.
Sau khi tiêm thuốc mê, cô không còn cảm thấy đau nữa, tinh thân cũng từ từ phục hồi, trông cô tốt hơn rất nhiều so với vẻ mặt tái nhợt và vô thức vừa rồi nhưng cô vẫn còn hơi yếu ớt.
Nguyễn Tri Hạ biết rằng mình đã làm Nguyễn Kiến Định sợ hãi, cô hé miệng cười nịnh nọt anh ấy. Khi lúm đồng tiền xuất hiện trên gương mặt của cô đã làm cho tâm trạng của Nguyễn Kiến Định dịu đi rất nhiều.
Đôi mắt đen láy không chút cảm xúc, anh ấy chạm vào mái tóc mềm mại của cô, âm thầm an ủi.
Một lúc lâu sau, đột nhiên các bác sĩ và y tá kêu lên. Cuối cùng, vị bác sĩ chuyên chăm sóc em bé đã bế ra một vật nhỏ có dính một ít máu trên người được quấn trong một tấm vải dệt. Đứa bé đỏ hỏn và nhăn nheo khiến Nguyễn Kiến Định phải nhíu mày nhìn.
Bác sĩ vui mừng giúp Nguyễn Tri Hạ khâu lại vết mổ và báo tin vui: “Chúc mừng các người, là một bé trai rất khỏe mạnh, tương lai cậu nhóc sẽ là một thanh niên đẹp trai.’ “Cuối cùng cũng sinh được rồi, anh ơi, em sẽ không bao giờ sinh nữa… Nguyễn Tri Hạ kiên trì chờ đợi tin tức đến giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ngửa đầu ngủ thiếp đi.
Tâm trạng của hai người canh giữ bên trong phòng bệnh chợt cảm thấy nhẹ nhõm, cũng có thể xem như là sinh ra an toàn. Lúc trước bọn họ không cảm thấy gì, bây giờ sau khi thả lỏng, cảm giác khó chịu từ trong cơ thể lan tràn ra, hai người hận không thể ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Đứa bé và Nguyễn Tri Hạ đã có chuyên gia chăm sóc. Đến lúc này, hai người đều không còn việc gì cần lo lắng nữa, đẩy Nguyễn Tri Hạ ra khỏi phòng mổ, bên ngoài trời đã sáng, đúng là thời gian đẹp nhất trong ngày.
Hai người canh giữ bên giường Nguyễn Tri Hạ, đứa bé đã sớm bị vứt ra sau đầu.
Kí ức cuối cùng khi chìm vào giấc ngủ chính là ánh đèn chiếu sáng trên bàn mổ, khi Nguyễn Tri Hạ mở mắt ra lần nữa thì cả căn phòng đều tối tăm.