Chương 234:
“Sao thế này? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Công ty của bọn tớ bán tớ cho Thịnh Hải rồi!” Thẩm Lệ nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Vứt cho ít tiền liền quỳ xuống gọi ba. Tiên sư cái công ty rác rưởi!”
Sở dĩ Thẩm Lệ ký kết chính thức với công ty quản lý này chính là vì công ty này là đối thủ sống còn của truyền thông Thịnh Hải.
Chỉ là, cô không hề nghĩ tới, công ty lại trơ trẽn như vậy, bất chấp đạo đức mà nhận tiền của truyền thông Thịnh Hải, trực tiếp bán đứng cô cho truyền thông Thịnh Hải!
Nguyễn Tri Hạ cũng hơi ngạc nhiên: “Còn có chuyện này sao?”
Biểu tình Thẩm Lệ vô cùng hung dữ, vừa khởi động ô tô vừa nói: “Bây giờ tớ liền đi làm thịt Cố Tri Dân, cậu cầm cho tớ con dao.”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Thẩm Lệ vốn thích nói linh tinh nên Nguyễn Tri Hạ có nghe thấy cũng không để trong lòng.
Nhưng cô phát hiện ô tô thật sự đang chạy về phía truyền thông Thịnh Hải.
Nguyễn Tri Hạ quay sang nhìn, thấy cô ấy không có vẻ gì là nguôi giận: “Cậu muốn đến truyền thông Thịnh Hải thật à?”
“Thật!” Thẩm Lệ cong môi, cười y hệt vai phản diện nữ trên phim.
“Sao các cậu cứ có chuyện gì là không ngồi lại nói chuyện tử tế với nhau được à?”
“Tớ đang đi tìm anh ta để nói chuyện đây!”
Dáng vẻ của Thẩm Lệ bây giờ nào có giống đi tìm Cố Tri Dân tâm sự tử tế, rõ rành rành là muốn đi đánh nhau mà.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ cũng không ngăn cản được Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đỗ xe xong, xuống xe sập cửa rõ mạnh, sau đó chạy vào truyền thông Thịnh Hải.
Chẳng qua, cô ấy còn chưa vào đã bị bảo vệ ngăn ở cửa: “Xin hỏi quý cô tìm ai?”
“Anh quản được tôi tìm ai à?” Thẩm Lệ đang nóng giận liền đẩy bảo vệ ra mà chạy vào trong.
Lúc này, bảo vệ ở một phía đã đi tới, nhìn Thẩm Lệ, lại nhìn điện thoại của mình: “Xin lỗi, quý cô không thể đi vào.”
Thẩm Lệ nhướn mày: “Không cho tôi vào hả?”
Nguyễn Tri Hạ có cảm giác không lành, ngày trước Thẩm Lệ là chị đại ở trường, đánh nhau ẩu đá rất lành nghề, lúc này cô ấy định đánh nhau thật.
Cô vội vàng kéo lấy Thẩm Lệ: “Đang ở công ty, cậu đừng có mà làm bừa.”
Hiển nhiên là Thẩm Lệ tức muốn điên rồi, không thèm để ý hình ảnh mà xắn tay áo: “Dù sao giờ tớ cũng là nghệ sĩ đã ký đồng của truyền thông Thịnh Hải, cho dù tớ có đánh nhau ở đây, Thịnh Hải cũng phải bao che cho tớ!”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cái này rất hợp lý.
Huống hồ, đích thực là cách làm của Cố Tri Dân có chút không đúng.
Vì vậy, cô không ngăn cản Thẩm Lệ nữa.
Thẩm Lệ đánh nhau rất giỏi, nhanh chóng đánh gục đám bảo vệ đang vây cô.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ đứng một bên nhìn lại thấy rõ, đám bảo vệ này đang nhường Thẩm Lệ, dường như không dám làm cô ấy bị thương.
Thẩm Lệ phủi tay, điệu bộ lưu manh vô lại: “Bây giờ anh có thể để tôi gặp Cố Tri Dân rồi chứ?”
“Hôm nay bọn họ sẽ không để cậu gặp Cố Tri Dân đâu.” Nguyễn Tri Hạ nhặt điện thoại dưới đất lên đưa cho Thẩm Lệ.
Màn hình di động đang hiển thị giao diện nhóm chat trên Messenger.
Trên đó có ảnh chụp của Thẩm Lệ kèm một câu: “Phía trên đánh tiếng, hôm nay cô gái này sẽ đến tìm giám đốc Cố, dù có chuyện gì cũng không được để cô ấy vào, nhưng cũng không được làm cô ấy bị thương.”
Không cần nghi ngờ, khẳng định cái mệnh lệnh này là Cố Tri Dân yêu cầu.