Chương 2649:
Thẩm Lệ cười lại: “Cậu cũng ở đây à? Tôi phải đi tìm người đại diện của tôi đây, không thể nói chuyện với cậu rồi.”
Sau cô có thể không nhìn ra được Lệ Tây Tước là đang cố ý nói chuyện với cô.
Sau khi tiết mục “Tôi và cuộc sống của tôi” được công chiếu, có không ít người ghép Lệ Tây Tước với cô là một cặp đôi. Mà Lệ Tây Tước còn cố ý theo sát cô, đó cũng không phải là chuyện gì tốt.
Thẩm Lệ cảm thấy là bản thân mình cũng không có nhiều sức lực như vậy để đi xử lý mấy tin đồn, cho nên kể từ lúc bắt đầu cô liền thờ ơ hết tất cả, tránh được những phiền phức không cần thiết.
Lệ Tây Tước cũng biết được ý của Thẩm Lệ, sắc mặt có chút trì trệ, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Lúc mà Thẩm Lệ đi tìm Cố Mãn Mãn, Cố Mãn Mãn đang dựa vào quầy bar ăn cái gì đó.
Nhìn thấy Thẩm Lệ đến, Cố Mãn Mãn vội vàng lau miệng: “Chị Tiểu Lệ, em đang chuẩn bị đi tìm chị đó.”
Thẩm Lệ bật cười: “Không cần phải vội vàng.”
Trước kia Cố Mãn Mãn cũng được coi là một cô con gái nhà giàu, sau khi để cô ấy làm người đại diện, cuộc sống của cô ấy càng ngày càng xa đọa hơn, nhưng mà bản thân của Thẩm Lệ hình như là không hề để ý đến.
“Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi, chị muốn về nhà sớm một chút.” Thẩm Lệ nói.
“Ok.” Đối với yêu cầu mà Thẩm Lệ đưa ra, dường như là Cố Mãn Mãn đồng ý vô điều kiện.
Thẩm Lệ vừa cười vừa nói: “Nếu như em muốn chơi nhiều thêm một chút nữa thì cũng có thể.”
Cố Mãn Mãn khoát tay: “Buổi tiệc này cũng không có gì thú vị.”
“Lúc nãy chị đã nhìn thấy em với tổng giám đốc Đào trò chuyện với nhau rất vui vẻ.” Thẩm Lệ hiếm có khi nhiều chuyện.
“Không có đâu…” Cố Mãn Mãn vội vàng phủ nhận, sau đó nhìn xung quanh một lát, vẻ mặt thần bí nói với Thẩm Lệ: “Thật ra thì tổng giám đốc Đào cũng rất đáng thương đó.”
Thẩm Lệ tò mò nghiêng đầu: “Sao lại nói như vậy?”
Cố Mãn Mãn dựa lại gần bên tai của Thẩm Lệ, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được mà nói: “Vợ chưa cưới của anh ta chạy mất rồi.”
“Cái này à…” Thẩm Lệ có chút thất vọng, cô còn tưởng là việc gì ghê gớm lắm chứ.
Cố Mãn Mãn nói tiếp: “Hơn nữa anh ta còn nói là muốn chờ cô vợ chưa cưới của anh ta trở về, thật sự nhìn không ra anh ta còn nặng tình như vậy đó.”
Thẩm Lệ cảm thấy chuyện này dần dần trở nên thú vị.
Cô nhắc nhở Cố Mãn Mãn: “Đừng có quên em cũng là người đã đào hôn.”
“Đúng vậy nha…” Cố Mãn Mãn trừng to mắt: “Em cũng đã quên mất là mình đào hôn rồi, khó trách lúc nãy khi mà Đào Triển Minh nói với em những lời này, em còn cảm thấy mình có chỗ nào đó là lạ…”
Cô ấy còn tưởng rằng lúc đó nhịp tim của mình trở nên bất thường là do rung động, hóa ra là do chột dạ.
Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn đứng đối diện nhau, cô vừa mới nâng mắt lên đã nhìn thấy Đào Triển Minh đi đến từ đằng sau lưng của Cố Mãn Mãn.
Thẩm Lệ quét mắt nhìn Đào Triển Minh một vòng, lại rời ánh mắt dừng ở trên người của Cố Mãn Mãn: “Nếu như mà chồng chưa cưới của em giống như Đào Triển Minh, em có thể tiếp nhận được không? Em vẫn sẽ đào hôn hay là không?”
Cố Mãn Mãn liền vội vàng lắc đầu: “Cái đó không thể nào đâu.”