Chương 22 44
Tư Mộ Hàn nhìn cô rồi chìa tay ra.
Nguyễn Tri Hạ ngờ ngờ vực vực đưa tay cho anh, rồi cô bị anh kéo vào lòng ôm thật chặt.
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Sao thế?”
“Chúng ta về đi.” Giọng nói của anh rất khẽ khàng: “Đưa mẹ anh cùng về nữa.”
“Vâng, chúng ta về căn nhà cũ nhé được không?” Căn nhà cũ mà cô nói đến chính là căn nhà bị cô đốt cháy để chạy trốn, sau đó Tư Mộ Hàn đã cho người sửa sang lại hết rồi.
Trong căn nhà đó có những ký ức đẹp đẽ nhất của cô và Tư Mộ Hàn lúc ban đầu.
Về căn nhà cũ ấy, có thể Tư Mộ Hàn sẽ vui vẻ hơn một chút, sẽ khỏe lại nhanh hơn một chút.
“Ừm.” Tư Mộ Hàn ngập ngừng rồi lại nói: “Vậy thì chôn mẹ sau lưng căn nhà.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Vâng, Hạ Hạ còn chưa được gặp bà nội bao giờ, chắc là mẹ cũng muốn gặp Hạ Hạ lắm.”
Sau khi quyết định về thành phố Hà Dương, Nguyễn Tri Hạ bèn sắp xếp quần áo.
Lúc cô ngồi xếp bằng trên tấm thảm để gấp quần áo thì Tư Mộ Hàn bước đến từ đằng sau, lấy đồ trong tay cô qua tự mình ngồi gấp.
Còn gấp đến là tỉ mỉ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn những bộ đồ được anh gấp gọn gàng rồi im lặng quay đầu nhìn những bộ mình gấp trước đó, cô mới thấy anh gấp cũng ngay ngắn y như cô vậy.
“Anh giỏi ghê!” Nguyễn Tri Hạ sáp đến gần anh rồi giơ ngón tay cái.
Tư Mộ Hàn lườm cô: “Chỉ là gấp mấy bộ đồ thôi mà, lẽ nào trong mắt em anh là thằng ngu hả?”
“Khen anh cũng không được à?” Nguyễn Tri Hạ hừ một tiếng rồi lại cầm quần áo lên chuẩn bị gấp tiếp.
Tư Mộ Hàn lại giơ tay giựt đồ đi: “Ngồi đó đi, đừng có qua đây gây thêm phiền phức.”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Mặc dù hôm nay cô đi đi lại lại nhiều nhưng không hề cảm thấy đuối sức, việc này cũng có nghĩa là cơ thể cô mỗi ngày một khỏe lên, cô cảm thấy Tư Mộ Hàn chỉ biết làm quá lên mà thôi.
Cô mím môi nhưng không đứng dậy mà thay đổi đề tài: “Mai đi mua quà cho Hạ Hạ đi.”
Nhắc đến Tư Nguyễn, sắc mặt của Tư Mộ Hàn nghiêm túc hơn một chút rồi hỏi: “Nó thiếu thứ gì?”
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười rồi nghiêm túc giải thích cho anh nghe: “Sở dĩ quà gọi là quà không phải vì con bé thiếu thốn thứ gì mới mua cho nó, mà là tặng cho con một niềm vui bất ngờ, bày tỏ tình yêu của anh dành cho con, xây dựng tình cảm cha con là một hành động tốt đó.”
“Không mua về có nghĩa là anh không yêu con bé à?” Tư Mộ Hàn nhíu mày.
“Tất nhiên…” Không phải.
Nhưng cô vẫn còn chưa kịp nói ra hai chữ cuối bèn thấy Tư Mộ Hàn thờ ơ nói: “Dù sao con bé cũng chẳng yêu anh.”
Tư Nguyễn lười chẳng buồn để ý đến anh.
Chỉ là người đàn ông miệng nói một đằng suy nghĩ một nẻo mà thôi.
Sang ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm là người đàn ông nói “Dù sao con bé cũng chẳng yêu anh ấy” đã lái xe đưa Nguyễn Tri Hạ đi mua sắm.
Bọn họ không kêu Thời Dũng theo, mấy ngày nay Thời Dũng bận tối mặt tối mày nên quyết định để anh ta ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Bởi vì không xác định lúc nào mới về khách sạn nên Tư Mộ Hàn vẫn mang theo xe lăn, nhưng Nguyễn Tri Hạ không sử dụng ngay lúc mới bước xuống xe mà đợi đến khi mệt rồi mới ngồi, Tư Mộ Hàn cũng không nói gì.