Chương 272:
Khi chiếc xe dừng lại ở cửa biệt thự, Nguyễn Tri Hạ là người đầu tiên nhảy xuống xe, bước đi như bay vào biệt thự giống như phía sau có ma đuổi.
Tư Gia Thành theo sát cô.
Nhưng phía sau nhanh chóng vang lên giọng nói giống như Diêm Vương đòi mạng cậu vậy: “Tư Gia Thành, cậu tới phòng làm việc chờ tôi.”
Tư Gia Thành dừng lại, quay đầu cười lấy lòng nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Anh họ à, lần sau em chắc chắn sẽ không đánh nhau nữa. Em biết sai rồi.”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn đáp một tiếng nhưng từ chối cho ý kiến, cũng không nói cậu có thể không cần đi tới phòng làm việc.
Cho nên, Tư Gia Thành cuối cùng vẫn phải đi tới phòng sách.
Cậu lo lắng không yên, đợi trong phòng sách một lúc mới thấy Tư Mộ Hàn bước vào.
“Nói đi, sao cậu lại đánh nhau?” Tư Mộ Hàn đi thẳng tới và ngồi xuống đối diện Tư Gia Thành, giọng điệu cực kỳ bình thản.
Bình thường thoạt nhìn Tư Mộ Hàn rất lãnh đạm, nhưng người quen biết anh vẫn có thể dễ dàng cảm giác được cảm xúc của anh thay đổi.
“Em chỉ tranh cãi với bạn học cùng lớp một chút rồi đánh nhau thôi.” Tư Gia Thành nói xong lại nghiêm túc nói tiếp: “Anh họ, em thật sự biết sai rồi. Sau này em sẽ không tùy tiện đánh nhau với bạn học nữa.”
Cậu thành thật bảo đảm và nhận sai cũng không làm cho Tư Mộ Hàn ngừng hỏi: “Tôi hỏi vì sao cậu đánh nhau?”
Tư Mộ Hàn bình tĩnh nhìn Tư Gia Thành, trong đôi mắt đen láy bình tĩnh không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng trong có lại có phần hiểu rõ.
Đối diện với ánh mắt của Tư Mộ Hàn, Tư Gia Thành cảm thấy mình không thể giấu được anh điều gì.
Nhưng cậu biết rõ ràng, nếu như Tư Mộ Hàn nghe được lời này thì nhất định sẽ đau lòng.
Tư Gia Thành không nói, Tư Mộ Hàn cũng không giục cậu.
Khi còn bé Tư Gia Thành đã ở cùng Tư Mộ Hàn trong thời gian rất dài, khi đó cậu cũng rất giỏi gây chuyện. Bình thường đều là anh đi dọn cục diện rối rắm cho cậu.
Nhưng cậu chưa bao giờ chủ động nhận sai.
Mà hôm nay không chỉ cậu chủ động nhận sai, ngay cả Nguyễn Tri Hạ cũng ngậm miệng không muốn nhắc tới chuyện này.
Người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ kia có chút ngoan cố, cô hẳn sẽ rất nghiêm túc về chuyện trẻ con đánh nhau như vậy, cho nên không thể không nói với anh câu nào.
Ban đầu cô gọi điện thoại cho anh có thể là muốn thông báo với anh về chuyện Tư Gia Thành đánh nhau ở trường học.
Nhưng sau đó, cô lại không nhắc tới một từ.
Điều này rất kỳ lạ.
“Cậu không nói à?” Tư Mộ Hàn chờ một lúc thấy cậu vẫn không chịu mở miệng, anh không chút hoang mang nói: “Vậy tôi sẽ gọi điện thoại hỏi chủ nhiệm lớp của cậu.”
Tư Gia Thành đột nhiên ngẩng đầu: “Đừng!”
Nếu Tư Mộ Hàn gọi điện thoại hỏi chủ nhiệm lớp của cậu, thầy ấy định sẽ nói. Mà chuyện như vậy bị người khác nói ra còn không bằng để cậu nói.
Tư Gia Thành cắn răng nói: “Bọn họ nói chuyện mợ bị… chết.”
Cậu nói tới hai từ ở giữa, giọng điệu nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Tư Gia Thành còn nhỏ nhưng cũng hiểu nhiều về đạo lí đối nhân xử thế.
Cậu vừa dứt lời, trong phòng lại rơi vào một sự im lặng làm cho người ta thấy khó thở.
Tư Gia Thành siết chặt nắm tay nhưng không dám mở miệng nói gì, cũng không dám nhìn vẻ mặt của Tư Mộ Hàn.
Một lát sau, cậu nghe thấy giọng của Tư Mộ Hàn hơi khàn khàn: “Đi ra ngoài đi.”