Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3643:

Càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng , nước mắt nước mũi bất giác tuôn ra , cái đầu cũng cúi xuống.

Nhìn thấy đứa bé bị những câu nói của mình làm tổn thương , Tư Mộ Hàn mới cảm thấy trong lời nói của chính mình vừa nói ra quả thật vẫn còn có một số chỗ không đúng lắm , bị sự tức giận khi xuống giường làm cho đứa bé gần khóc.

Không đợi anh kịp phản ứng , đứa bé đã cúi đầu buông hai tay ra sau đó xoay người rời đi. Dáng vẻ không còn vui vẻ hạnh phúc như lúc vừa mới đến nữa , giống như đã mất cả thế giới này vậy , cảm giác uể oải hạ giọng nói: “Ba , con xin lỗi.”

Giọng nói có chút khàn khàn , so với âm thanh trong trẻo của một đứa bé thì hoàn toàn khác nhau khiến cho người khác phải đau lòng.

Vẻ mặt của Tư Mộ Hàn cũng đồng cảm , vội vàng đưa tay giữ đứa bé lại. Đưa tay ra sau lưng rồi kéo Nguyễn Hướng Minh vào trong lòng mình.

Nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ , mặc dù ánh mắt không nhìn anh nhưng đôi mắt vẫn ướt át như cũ , cầm lấy bàn tay cứng đờ của Nguyễn Hướng Minh , anh nhìn đứa bé kia , đã không còn bộ dáng ở trong công ty một tay che trời , nắng mưa vẫn trâm ổn mà bây giờ lại có chút luống cuống tay chân.

“Hướng Minh , sao lại khóc rồi , tại bố không tốt , đã hung dữ với con.”

Trong phòng bệnh không thể nào mở hết đèn lên được , ngoài trời vẫn chưa có ánh mặt trời chiếu vào , trong phòng có vẻ âm u.

Nguyễn Hướng Minh không ngờ rằng lại bị kéo lên trên giường , trong lòng đang cố gắng kìm nén cảm xúc đột nhiên tuôn trào ra tất cả , nước mắt nước mũi trào ra , ghé vào trong ngực của anh mà gào khóc.

Vừa khóc vừa lấy tay lau nước mắt , khóc nức nở không thành tiếng , miệng lắp bắp nói , lại sợ người khác bị làm ồn.

Nói mẹ vẫn còn đang ngủ , nhỏ giọng nói nức nở: “Bố ơi , về sau con sẽ ngoan ngoãn nghe lời , bố và mẹ không cần đi đâu , con sẽ tốt.”

Vừa nói vừa áp sát mặt vào trong lồ ng ngực của Tư Mộ Hàn , giấu đi khuôn mặt của mình , nước mắt cũng tuôn rơi nhiều hơn.

Cảm nhận được trước ngực mình ướt đẫm một vùng , cơ thể Tư Mộ Hàn cứng đơ ra.

Nhà cao tầng ở bên ngoài san sát , bầu trời âm u giống như đè nén lại , thói quen quả quyết hành động của anh ở công ty , nhìn thân thể nho nhỏ của đứa bé đang ở trong lồ ng ngực của mình khóc giống như mất đi cả thế giới , trong lòng Tư Mộ Hàn có cảm giác là lạ.

Đáng lẽ ra đứa bé này phải ở trong nhà cao cửa rộng , gương mặt sắc bén , mặt mũi đường hoàng , mà không phải giống như bây giờ , nghĩ đến một chuyện đó là tùn tích của anh và Diệp Tri Hạ mà lo lắng bất an , lại khóc như một đứa trẻ mất đi cả thế giới.

Trái tim của Tư Mộ Hàn giống như bị người khác bóp lại , hai tay anh không ngừng ôm chặt , mặc dù vẫn là người đứng đầu ở thương trường , có khí độ sắc bén , Hàn thái sắc bén bao trùm cả thành phố Hải phòng , nhưng trên mặt lại dịu dàng hơn rất nhiều , hạ thấp âm thanh nói: “Hướng Minh , không phải bố trách con đâu , lúc nãy là bố chưa tỉnh ngủ , nếu như muốn đến , lúc nào con cũng có thể đến đây , nhưng tốt nhất con nên đến sau tám giờ , vì lúc đó , không chỉ có mẹ của con , mà ngay cả con cũng cần có một giấc ngủ đầy đủ , con có muốn ngủ một chút không?”

Giọng nói của hai người rất nhẹ , ở chung một lúc thì ai người có vẻ dịu dàng lại.

Nguyễn Hướng Minh kiềm chế tiếng nức nở của mình , đưa tay lên len lén lau nước mắt , có chút ngại ngùng nói: “Hôm nay con làm phiền đến bố , đều không tốt , là tại con không tốt , con không ngoan nhưng vẫn còn được ngủ cùng bố mẹ sao?”

“Con là con của bố , cho dù ngày thường bố không nói với con , trong lòng bố sẽ không bao giờ thay thế được.” Cơ thể Tư Mộ Hàn hơi cúi xuống , nhìn thấy Hướng Minh khóc đến nỗi mặt mày ửng đỏ thì mở miệng nói: “Huống hồ , nếu như con ngủ ở đây , lát nữa mẹ con tỉnh dậy nhìn thấy con , nhất định sẽ rất vui vẻ , bất kể chuyện gì , chỉ cần mẹ con vui vẻ , bố cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.”

Giọng điệu thoải mái , vui vẻ , tất nhiên là để an ủi đứa trẻ Nguyễn Hướng Minh , mặc dù mới dùng , chưa quen lắm nhưng hiệu quả lại không tệ lắm.

Nguyễn Hướng Minh nghe anh an ủi như vậy thì ngừng khóc , trên mặt còn bao nhiêu nước mắt cũng không thèm để ý , quay đầu nhìn lại Diệp Tri Hạ , từ khóc chuyển sang cười.

“Bố để con xuống , con đi rửa mặt mũi rồi quay lại , bố cũng thay bộ đồ mới đi , đều tại con không tốt , làm ướt hết áo của bố.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK