“Được, vậy anh nói thẳng.” Đáy mắt Lưu Chiến Hằng lóe lên vẻ không vui, nhưng không tức giận, anh ta không phải là người dễ tức giận.
“Tính cách của Tư Mộ Hàn như thế nào, em là người hiểu rõ hơn anh, em chung sống với người có cảm xúc thất thường như anh ta sẽ rất cực khổ, nhưng nếu em chung sống với anh, em sẽ thoải mái hơn rất nhiều, anh không ngại chuyện lúc trước giữa em với anh ta, anh cũng sẽ đối xử với Tư Hạ như con ruột của mình.”
Lưu Chiến Hằng nói xong, vươn tay muốn chạm vào người cô.
Nguyễn Tri Hạ nhanh mắt nghiêng người né tránh, lạnh lùng nhìn Lưu Chiến Hằng: “Anh điên rồi sao?”
“Em có thể suy nghĩ thật kỹ những lời anh nói, anh thích hợp với em hơn Tư Mộ Hàn, không phải lúc trước chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ thoải mái sao?”
Lưu Chiến Hằng nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn thờ ơ không động lòng, ánh mắt của anh trở nên gấp gáp.
Nguyễn Tri Hạ không biết tại sao Lưu Chiến Hằng lại có ý nghĩ như thế, cô cảm thấy những lời này của Lưu Chiến Hằng rất hoang đường: “Bây giờ anh nói xong rồi đúng không? Tôi có thể đi được rồi chứ?”
Lưu Chiến Hằng ở trước mặt cô khác xa với Lưu Chiến Hằng mà cô quen biết, thậm chí Nguyễn Tri Hạ tình nguyện tin rằng, anh ta chính là “Lưu Chiến Thiên” chứ không phải là Lưu Chiến Hằng.
Nhưng sự thật chính là như vậy, cho dù khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng tính cách không thể lừa dối được.
Nguyễn Tri Hạ lướt qua người anh ta, lúc cô sắp đi qua người anh ta, đột nhiên anh ta nắm cổ tay cô.
Nguyễn Tri Hạ giãy giụa nhưng không hất tay anh ta ra được, cô nghiêng đầu nhìn Lưu Chiến Hằng: “Anh còn muốn làm gì?”
Sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của cô đã làm cho Lưu Chiến Hằng hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Trước đây, Nguyễn Tri Hạ chưa bao giờ dùng giọng điệu mất kiên nhẫn này để nói với anh.
Lưu Chiến Hằng nhếch miệng cười, có điều nụ cười này không phải là nụ cười vui vẻ.
“Có một chuyện quên nói cho em biết.” Nguyễn Tri Hạ dừng lại, đương nhiên Lưu Chiến Hằng cũng buông cô ra.
Anh xoay người đi đến bên bàn đọc sách, rút ra một tờ báo ở dưới tập tài liệu đưa cho Nguyễn Tri Hạ: “Em có muốn xem nó không? Tin tức có liên quan đến Tư Mộ Hàn.”
Nhìn vẻ mặt của Lưu Chiến Hằng, Nguyễn Tri Hạ biết anh ta không có ý tốt.
Trong mấy ngày cô sống ở đây, không có điện thoại, không có máy tính để lên mạng… gần như cắt đứt tất cả liên lạc với bên ngoài, căn bản không thể nhận được bất kỳ tin tức nào.
Bây giờ, Lưu Chiến Hằng nói tờ báo này có liên quan đến tin tức của Tư Mộ Hàn, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ muốn xem rồi.
Cô chỉ do dự hai giây, nhìn Lưu Chiến Hằng một lát, sau đó nhận tờ báo.
Tư Mộ Hàn là một doanh nhân giàu có, Tư thị có rất nhiều sản nghiệp, không chỉ lớn mạnh ở trong nước, mà ở nước ngoài cũng có rất nhiều sản nghiệp và doanh nghiệp.
Chỉ có điều, Tư Mộ Hàn rất ít khi nhúng tay vào doanh nghiệp ở nước ngoài.
Đối với giới kinh doanh ở trong và ngoài nước, Tư Mộ Hàn là người có sức ảnh hưởng rất lớn, anh được truyền thông quan tâm cũng là chuyện bình thường.
Nhưng vào lúc quan trọng như thế này, anh lại lên báo nước ngoài…
Nguyễn Tri Hạ mở tờ báo, nhìn thấy một bức ảnh chiếm hơn nửa tờ báo và tiêu đề được phóng lên rất to.
“Vụ tai nạn rạng sáng nay trên cầu XX đã xác nhận, chủ của một chiếc xe trong số đó chính là tổng giám đốc Tập đoàn xuyên quốc gia Tư Mộ Hàn…”
Bức ảnh ở trên đó chính là hiện trường vụ tai nạn, trên đó còn kèm theo bức ảnh chụp rất rõ Tư Mộ Hàn của lúc trước, chứ không phải chụp trong hiện trường vụ tai nạn.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ đột nhiên thay đổi, nhanh chóng đọc lướt qua nội dung ở trên đó, dòng cuối cùng viết: “Hiện nay, anh Tư Mộ Hàn đang ở trong một bệnh viện nào đó bí mật điều trị, về thương tích cụ thể thì chưa tiết lộ với truyền thông.”
“Tai nạn xe…”
Đột nhiên, Nguyễn Tri Hạ để ý đến ngày tháng ở phía trên, phát hiện trên đó để là hai ngày trước!
Nguyễn Tri Hạ bỗng nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng: “Anh ngả bài với tôi là vì Tư Mộ Hàn bị tai nạn đúng không? Rốt cuộc anh ấy bị thương như thế nào?”.
Danh Sách Chương: