Chương 2108:
Ý thức đang dần biến mất, mê man, cô cũng nhận ra Tư Gia Thành đã thật sự trưởng thành rồi, không còn là một Tư Gia Thành hiểu chuyện lại đơn thuần trước kia nữa.
Tư Gia Thành nhìn Nguyễn Tri Hạ nằm gục xuống bàn, đôi mắt nhắm lại, lên tiếng gọi cô.
“Chị Tri Hạ.”
Không trả lời, thật sự đã hôn mê.
Tư Gia Thành đứng dậy, đi ra mở cửa, nói với người bên ngoài: “Vào đi.”
Giọng nói vừa rơi xuống, hai người phụ nữ cao lớn và mạnh mẽ từ ngoài cửa đi vào.
Hai người phụ nữ biểu cảm nghiêm túc, không mang theo một chút ý cười.
Bọn họ đi đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, nghiêng người đỡ cô.
Tư Gia Thành đứng một bên nhìn, thấy động tác của bọn họ có chút thô lỗ, nhíu mày nói: “Cô ấy là một bệnh nhân, các người nhẹ tay một chút.”
Hai người liếc nhìn nhau, không nói gì nhưng động tác đã nhẹ đi rất nhiều.
Tư Gia Thành ngồi trong phòng, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Không bao lâu, cửa phòng bị người bên ngoài đạp ra.
Tư Gia Thành ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn khuôn mặt u ám đi qua.
Cả người Tư Mộ Hàn tràn đầy sát khí, bước lớn đi đến trước mặt Tư Gia Thành, khuôn mặt căng thẳng là vẻ mặt đang kiềm chế sự tức giận.
“Nguyễn Tri Hạ đang ở đâu.” Trong giọng nói của anh có chút khàn của người không nói gì trong một thời gian dài tìm kiếm khắp nơi, đôi mắt anh đầy sự hung ác, nham hiểm nhìn chằm chằm vào Tư Gia Thành.
Dường như nếu như Tư Gia Thành không cho anh một câu trả lời thỏa mãn, sự hung ác trong ánh mắt anh sẽ xông ra biến thành hành động.
Trong mấy tiếng Nguyễn Tri Hạ bị Tư Gia Thành mang đi, Tư Mộ Hàn sớm đã mất hết kiên nhẫn.
Anh đợi hai giây Tư Gia Thành vẫn không lên tiếng, liền nắm chặt đi qua.
Mấy năm nay mặc dù Tư Gia Thành vẫn luôn huấn luyện, thể trạng rất tốt, nhưng vẫn bị những cú đấm dữ dội liên tục của Tư Mộ Hàn đánh bại.
Không chỉ vậy, khóe miệng còn có một chút máu.
Tư Gia Thành giơ tay lên chạm vào những nơi vừa bị Tư Mộ Hàn đánh, đau đến không có cảm giác, có thể thấy anh tức giận như thế nào mới sử dụng khí lực lớn như vậy.
“Anh họ, đây là lần đầu tiên anh đánh em.” Giống như cảm thấy chuyện này rất buồn cười, Tư Gia Thành nói xong còn cười lên một tiếng.
Tư Gia Thành đột nhiên quay lại nói: “Mọi người ở thành phố Hà Dương đều nói anh độc ác tàn nhẫn không có tình người, nhưng không ai biết em dường như lớn lên ở bên cạnh anh, đây lại là lần đầu tiên anh đánh em.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn khẽ lóe lên, sự tức giận trên khuôn mặt vẫn còn, lặp lại một lần nữa: “Nguyễn Tri Hạ đang ở đâu.”
Ánh mắt Tư Gia Thành dần chìm xuống, siết chặt hai tay, đứng song song với Tư Mộ Hàn: “Tại sao lại bức mẹ em đến phát điên? Cái chết của cha em có liên quan đến anh đúng không? Còn có ông ngoại bị liệt, cái chết của anh trai em.”
Lúc Tư Gia Thành nói, nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn.
Cậu ta muốn tìm thấy một chút sự chột dạ hoặc vẻ mặt hối hận trên khuôn mặt Tư Mộ Hàn.
Nhưng trên khuôn mặt Tư Mộ Hàn không những không có chút chột dạ, ngược lại còn mang theo chút chế nhạo.