Chương 3436:
“Hướng Minh…” Nguyễn Tri Hạ biết rằng cậu bé đang an ủi chính mình, cô nhìn xung quanh rồi đứng dậy đi tới cửa sổ.
“Được, chuyện này chờ Tư Mộ Hàn tỉnh lại rồi bàn bạc sau. Anh đã điều tra rồi, ở hiện trường vụ án không có phát hiện ra thứ gì, tài xế gây chuyện đã tử vong ngay tại chỗ, ở đó cũng không để lại dấu vết gì, giống như đúng là ngoài ý muốn. Tri Hạ, em phải cẩn thận một chút, rõ ràng là người đứng sau có âm mưu rất lớn, bố trí tỉnh vi tất nhiên là không phải ý định trong một phút chốc!”
Càng tra thì đầu óc của Nguyễn Kiến Định càng trở nên hỗn loạn, anh ấy nhíu mày cầm điện thoại lên rồi nói.
Mặc dù trong chuyện này thì Trần Tuấn Tú là người có hiềm nghi lớn nhất, nhưng chuyện này xảy ra quá trùng hợp, khiến cho Nguyễn Kiến Định có chút không thể tin rằng chuyện này là do Trần Tuấn Tú làm… Nhưng nếu không phải do Trần Tuấn Tú làm gì còn có thể là ai được nữa chứ?
“Những chuyện này cứ giữ lại cho chính Mộ Hàn điều tra đi anh, em nghĩ anh ấy sẽ muốn tự mình báo thù.”
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn là bạn từ thời thơ ấu, hai người lớn lên cùng nhau, cho dù ở giữa có cách xa nhiều năm nhưng đôi lúc Tư Mộ Hàn còn không hiểu chính bản thân anh bằng cô được.
“Được, anh hỗ trợ điều tra thêm chút, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh tới thăm em Điểm đáng ngờ quá nhiều, chuyện cần điều tra càng nhiều. Nguyễn Kiến Định nói xong thì cúp điện thoại rồi thúc giục Nguyễn Hướng Minh về phòng, xong rồi anh ấy mới tiếp tục xử lý chuyện trong tay.
Anh ấy phải tăng tốc độ lên mới được. Sáng mai tất cả người Hải Phòng đều sẽ biết tin Chủ tịch tập đoàn Sunrise gặp tai nạn xe cộ không rõ sống chết. Bây giờ ông cụ Chánh tạm thời quản lý Sunrise nhưng Nguyễn Kiến Định đoán chắc rằng ông ta sẽ không thể chịu đựng nổi. Anh ấy phải chuẩn bị cho tốt.
Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại rồi nhìn chằm chằm vào màn hình di động một lúc lâu sau đó mới quay người đi ve.
Cả đêm đều không yên tĩnh. Lúc trời gần sáng Tư Mộ Hàn có trải qua một cuộc cấp cứu nữa, cuối cùng thì cũng đã cứu được người. Nguyễn Tri Hạ đi theo y tá tới phòng bệnh bình thường, cả đêm không ngủ nên cô rất mệt mỏi, nhưng tinh thân lại phấn chấn vô cùng.
Cô đi qua đi lại trong hành lang vài vòng để đợi Nguyễn Kiến Định.
“Anh đi vào xem trước. Anh biết là bây giờ em không ngủ được nhưng mệt thì phải nghỉ. Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ Tư Mộ Hàn.’ Nguyễn Kiến Định xoa đầu Nguyễn Tri Hạ rồi mới đi vào bên trong.
Nguyễn Tri Hạ không đi vào cùng, cô ngồi trên ghế dài rồi nhìn chằm chằm vào đèn trên trần nhà. Cô cười t†oe toét, nhìn rất ngốc nghếch.
“Tri Hạ!”
Nguyễn Kiến Định chưa vào được bao lâu thì đã vội vàng ra khỏi phòng bệnh.
Lúc trước ở xa nên anh ấy không nhìn rõ, sau khi đi vào anh ấy mới nhìn rõ được vết thương của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng bây giờ cả người anh đều là tro bụi, trong hỗn hợp máu có bụi và đất đá, mặc dù đã thay quần áo bệnh nhân nhưng cả người anh nhìn qua rất bẩn, thậm chí đến gần là có thể ngửi được một mùi thối.
Nguyễn Kiến Định không chịu nổi, dù sao đã biết là Tư Mộ Hàn không còn nguy hiểm, Tư Mộ Hàn cũng chưa tỉnh nên anh ấy trực tiếp đi ra ngoài!
“Sao anh lại ra rồi?”
Vừa mới đi vào có mấy phút, chắc cũng chỉ đủ liếc thoáng qua một cái mà thôi. Nguyễn Tri Hạ thấy Nguyễn Kiến Định đi ra thì nhìn anh ấy với vẻ ngạc nhiên.
“Tư Mộ Hàn cần lau người, nếu bây giờ em không ngủ được thì tìm người lau rửa cho cậu ta một chút đi!”
Giọng nói của Nguyễn Kiến Định mang theo chút chê bai, anh ấy nói.
Nguyễn Tri Hạ nghe thế thì ngẩn người, cô nhìn về phía Chu Thanh đang đứng đó không xa theo bản năng.