Chương 205:
Tư Mộ Hàn ôm cô vào ngực, dẫn cô đi thẳng đến một góc hẻo lánh sau phòng bao, ngồi xuống.
Nơi vắng vẻ này tránh được ánh sáng, người khác nếu không chú ý sẽ không thấy có người ngồi đây.
Nguyễn Tri Hạ không biết Tư Mộ Hàn muốn chơi trò gì, nhưng ngay sau đó cô đã biết ngay.
Hai người ngồi xuống không bao lâu, lại có một người khác tiến vào rạp, lại còn là người quen – Thẩm Sơ Hoàng.
Thẩm Sơ Hoàng vừa đi vào, đã bị một người kéo xuống ngồi.
Sau đó có người dẫn một người phụ nữ lại.
Người phụ nữ đó vừa bước vào liền ngồi cạnh Thẩm Sơ Hoàng, càng ngày càng nhích gần, cuối cùng ngồi thẳng vào lòng Thẩm Sơ Hoàng.
Thẩm Sơ Hoàng ậm ừ, cũng không đẩy người phụ nữ đó ra mà còn đưa tay vào quần áo cô ta.
Nguyễn Tri Hạ ở bên kia xoay đầu sang nhìn, liếc nhiều khiến cô cảm thấy đau mắt.
Tư Mộ Hàn ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Sao hả? Nhìn thấy người mình thích ôm những cô gái khác, đau lòng?”
Tâm trạng Nguyễn Tri Hạ vốn đã không tốt, nghe Tư Mộ Hàn nói vậy liền trả lời lại: “Đúng đó, vô cùng đau khổ.”
Cô cuối cùng đã hiểu rõ mục đích Tư Mộ Hàn đưa cô đến đây. Anh cho rằng cô có gì đó với Thẩm Sơ Hoàng, nên để cô nhìn Thẩm Sơ Hoàng cùng những người phụ nữ khác làm chuyện đó.”
Buồn nôn!
Thẩm Sơ Hoàng khiến cô thấy buồn nôn, Tư Mộ Hàn cũng vậy.
Cô vừa nói xong, cảm nhận được người đàn ông bên cạnh phát ra khí lạnh.
Cô mím môi, nghiêng người ôm lấy anh, giọng điệu ôn nhu: “Đùa thôi, người tôi thích bây giờ là anh.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói, bàn tay sờ bộ ngực bên cạnh, từ từ trượt xuống…
Cho đến khi tay cô chạm đến chỗ dưới bụng anh.
Cô nhẹ nhàng ấn một cái, cách lớp vải cầm lấy món đồ bên dưới: “Xem ra anh cũng rất thích tôi, chỉ sờ nhẹ một cái đã phản ứng mạnh như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ rõ ràng cảm nhận được cơ thể Tư Mộ Hàn cứng đờ ra, thậm chí ngay cả hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề.
Lúc trước khi anh hôn cô… hình như cũng có phản ứng như vậy.Lúc đó anh đã có phản ứng rồi ư?
… Tên này đúng là một kẻ lưu manh!
Cũng may ở góc này ánh đèn chỉ lờ mờ, Tư Mộ Hàn không nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô. Nếu không, anh ta nhất định sẽ cười nhạo cô.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn trùm lên tay cô, giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn cũng vang lên bên tai: “Đừng run. Nắm chắc một chút.”
Vừa rồi lúc cô chủ động chỉ là muốn cho Tư Mộ Hàn đẹp mặt. Bây giờ bị Tư Mộ Hàn nói như thế, cảm giác xấu hổ chớp mắt chợt xông lên. Cô chỉ muốn lập tức rút tay về.Nhưng Tư Mộ Hàn lại không cho cô cơ hội, anh ấn chặt tay cô. Bàn tay còn lại siết chặt lấy vòng eo thon thả của cô. Hai người hệt như một đôi tình nhân đang thân mật ôm ấp. Anh dường như không nhận ra cô muốn lui lại, nói như khen ngợi: “Năng lực học tập của cô rất cao.”
Nguyễn Tri Hạ cắn môi. Tay không rút lại được, tức giận đến mức trực tiếp dùng sức bóp chặt.Tư Mộ Hàn khẽ rên lên một tiếng, nghiêng đầu hôn lên cần cổ của cô, giọng nói khàn khàn kì lạ, mơ hồ lộ ra chút khó nhịn: “Nhẹ một chút…”
Giọng nói của anh ta nghe không khó chịu chút nào. Ngược lại còn lộ ra một chút thoải mái như đang hưởng thụ.
Lúc này, Nguyễn Tri Hạ tiến không được mà lùi cũng không xong, trái tim cô bỗng hẫng đi một nhịp. Ngón tay khéo léo động đậy hai lần. Trực tiếp kéo khóa quần tây của anh xuống…
Sau đó, duỗi tay vào trong.
Đây có khả năng chính là việc to gan nhất, vượt quá giới hạn nhất mà cô từng làm trong suốt hai mươi hai năm qua.
Tư Mộ Hàn vốn chỉ định trêu chọc cô, lại không nghĩ tới cô sẽ to gan như vậy.
Cách quần, anh còn có thể nhịn được.
Nhưng như bây giờ thế này… khả năng là anh không nhịn được.