Chương 2693:
Nhưng giờ phút này, anh ta đã uống say bí tỉ, cả người cũng chật vật, nhếch nhác, nôn đến hôn mê bất tỉnh, nhưng anh ta vẫn yêu sự sạch sẽ, cho nên trên quần áo cũng không dính thứ gì, cho dù như vậy, thì thoạt nhìn cũng không có chút sự uy hiếp nào cả.
Thẩm Lệ không giận nổi, chỉ chậm rãi thu lại nụ cười, dáng vẻ nghiêm chỉnh nói: “Tôi là ba anh.”
Cố Chi Dân đáp lại: “Cô nói xạo, ông già nhà tôi làm gì thơm được như cô.”
“Tôi rất thơm ư?” Thẩm Lệ tiến lại gần Cố Chi Dân.
Nhưng Cố Chi Dân lại cau mày, ngửa ra phía sau: “Cô tránh xa tôi ra một chút, tôi có vợ rồi.”
Cố Tri Dân nói xong còn ra vẻ muốn đẩy Thẩm Lệ, chỉ là lúc này anh đã không còn chút sức lực nào, chóng mặt hoa mắt, trước mặt đều là những cái bóng lượn qua lượn lại, bàn tay duỗi ta đẩy lung tung một chút, còn chưa đụng trúng cô đã rũ xuống.
Thẩm Lệ cũng không đến gần anh, dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt anh nói: “Lừa ai vậy? Anh chưa hề kết hôn.”
Cố Tri Dân phản bác: “Dù sao Thẩm Tiểu Lệ cũng là vợ tôi…”
Thẩm Lệ giật mình, hỏi anh: “Thẩm Lệ có nói muốn lấy anh sao?”
“Cô ấy không lấy tôi thì lấy ai, hả?” Cố Tri Dân nhìn như rất tức giận: “Thằng nhóc con Giang Dạ Bạch kia đã bị trút rượu đến bò không nổi nữa rồi, còn ai giành với tôi nữa? Ai hả?”
Nói xong còn cao giọng kêu hai tiếng như khiêu khích: “Còn ai nữa!”
Sau đó anh lại nghiêng đầu, dựa vào tường lẩm bẩm cái gì đó.
Thẩm Lệ đến gần, mơ hồ nghe thấy chữ “kết hôn” gì đó.
Bản thân cô cũng có hơi cạn lời.
Cô nhàm chán đến mức nào mới có thể ngồi ở nhà vệ sinh nam nói chuyện phiếm nhảm nhí với một con ma men chứ.
Tuy bình thường không có ai đến nhà vệ sinh này, nhưng lỡ như có người muốn đi tới đây thì sao?
Vẫn nên đưa Cố Tri Dân đi trước đã.
Thẩm Lệ đứng dậy, đậy nắp bồn cầu lại, sau đó xối nước, lại lấy khăn tay lau khoé miệng cho Cố Tri Dân.
Tuy anh say đến đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn có tính cảnh giác trời sinh.
Thẩm Lệ duỗi tay qua, anh lập tức cảnh giác đẩy tay cô trốn về phía sau: “Đừng có chạm vào tôi.”
Cố Tri Dân uống say cũng rất thú vị đấy, Thẩm Lệ cười, vỗ một cái lên đầu anh: “Cố Tri Dân! Anh nhìn rõ xem em là ai!”
Cố Tri Dân ngẩng đầu nhìn cô, nhìn một lúc lâu, như cuối cùng cũng nhận ra được cô, bàn tay chống dưới đất đứng dậy, nhưng cả người anh bây giờ đều yếu ớt không có sức lực, không đứng dậy nổi, động đậy một xíu lại trượt xuống.
Trượt một cái khiến đầu óc vốn không tỉnh táo của anh càng mơ hồ hơn.
Cố Tri Dân nhíu mày, giọng nói hơi khàn khàn: “Khó chịu.”
Nhìn qua rất là uất ức.
Anh thật sự say đến mơ hồ rồi.
Có lẽ đã uống nhiều lắm, cũng không giống với khi say rượu trước kia.