Người ra vào club này, đa phần là những kẻ không giàu thì sang, bọn họ làm nhân viên phục vụ ở đây cũng phải là những kẻ biết nhìn người.
Thân hình cao lớn, khí chất dũng mãnh của Tư Mộ Hàn khiến tên nhân viên phục vụ lập tức hoảng sợ, lắp ba lắp bắp trả lời: “A…A Bình.
”
Tư Mộ Hàn nghe rồi chỉ lạnh lùng lườm hắn một cái, kéo Nguyễn Tri Hạ đi vào, cũng không còn ai dám chặn lại nữa.
Anh cao, đôi chân dài rảo bước rất nhanh, còn Nguyễn Tri Hạ thấp hơn, nên chậm sau anh nửa bước.
Trái với bản tính giàu sang không kiêng nể ai, thì bàn tay anh lại to dày, ấm áp khiến người khác cảm thấy an tâm đến lạ.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, nhìn bờ vai rộng lớn của anh, có chút rung động.
Ngoài Thẩm Lệ ra, đây là lần đầu tiên có người bảo vệ cô như thế này.
Ting——
Tiếng mở cửa của thang máy kéo tâm trí cô trở lại.
Cô ngẩng đầu mới phát hiện Tư Mộ Hàn không biết đã dừng lại từ lúc nào, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ như bị điện giật, vội vàng rút lại bàn tay anh vừa dắt cô, luống cuống vào trong thang máy.
Cô vừa mới bị “Tư Gia Thành” dắt đi một đoạn sao…
Tư Mộ Hàn vừa bước vào thang máy, Nguyễn Tri Hạ liền vội vàng đứng gọn vào trong góc cách xa anh nhất có thể.
Ánh mắt Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn cô một cái, giọng trầm trầm: “Tránh xa thế làm gì, tôi ăn thịt cô sao?”
Nguyễn Tri Hạ quay ngoắt đầu, không để ý đến anh.
…
Vất vả lắm mới đến được phòng ăn, Nguyễn Tri Hạ cứ nghĩ cuối cùng cũng có thể thở phào rồi, nhưng ai ngờ trong phòng ăn còn có người khác.
Người đàn ông mặc âu phục, đeo gọng kính kim loại hết sức tinh tế, ngũ quan tuấn tú, khuôn mặt ôn hoà, khí chất hơn người, vừa nhìn là biết cực kì giàu sang.
Chỉ cần là người trong giới giải trí, đều biết người đàn ông này.
Anh ta chính là tổng giám đốc điều hành tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.
- Cố Tri Dân!
Cố Tri Dân như cảm nhận được ánh nhìn của cô, ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng cười một tiếng.
Tư Mộ Hàn đi đến trước bàn ăn, kéo ghế, khẽ ấn Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Tri Dân, nói ngắn gọn : “Chị dâu tôi.
”
Cố Tri Dân sửng sốt một chút như đang nghe thấy chuyện gì rất thú vị, nếp nhăn trên khuôn mặt khi cười sâu thêm mấy phần, nhưng giọng nói lại không lộ vẻ khinh thường:”Chào cô Tư”.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không khí có chút kỳ quái, nhưng vẫn lễ phép đáp một tiếng:”Anh Cố.
”
Người phụ nữ xấu xí này biết Cố Tri Dân sao?
Tư Mộ Hàn chau mày, thẳng thừng ném thực đơn “cạch” một tiếng xuống bên cạnh cô, ngữ điệu có chút lạnh lùng: “Chọn món đi.
”
Nguyễn Tri Hạ không biết bản thân đã chọc giận anh chỗ nào, nhưng vì đang có người ngoài nên cô cũng không nói gì nhiều, cúi đầu nghiêm túc xem thực đơn.
“Tinh tinh”—-
Là tiếng tin nhắn điện thoại.
Tư Mộ Hàn cầm điện thoại xem, là tin nhắn của Cố Tri Dân gửi cho anh: “Cậu chơi đóng kịch với vợ cậu sao?”
Vốn dĩ Tư Mộ Hàn cảm thấy có chút khó chịu là bởi vì Nguyễn Tri Hạ biết Cố Tri Dân, nhìn thấy tin nhắn, anh liền nhấc đôi chân dài của mình đá thẳng vào chân của Cố Tri Dân.
“Hừ…” Cố Tri Dân không ngỡ rằng Tư Mộ Hàn lại ra tay bạo lực như vậy, anh ta đau đớn rên lên một tiếng, nhưng bởi vì có mặt của Nguyễn Tri Hạ, anh ta chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Cảm thấy chiếc bàn dao động, Nguyễn Tri Hạ mơ hồ ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
“Gọi món được chưa?” Tư Mộ Hàn tiến lại gần, cánh tay trực tiếp đặt lên lưng chiếc ghế tựa của cô, dáng vẻ vô cùng thân thiết.
Nguyễn Tri Hạ không chút tự nhiên, trả lời một câu “Gọi được rồi”, sau đó liền đặt thực đơn ra phía xa.
Cũng may lúc ăn cơm, “Tư Gia Thành” không làm hành động gì vượt quá phép tắc, chỉ liên tục nói chuyện với Cố Tri Dân.
Danh Sách Chương: