Sáng thứ hai.
Tối qua gần 12 giờ cô có nghe thấy tiếng động cơ xe, cho nên cô đoán “Tư Gia Thành” chắc là ở nhà.
Vì thế lúc cô làm bữa sáng, thì làm hai phần.
Lúc cô bưng bữa sáng của mình đến trước cửa nhà ăn thì thấy “Tư Gia Thành” mặc vest phẳng phiu đã ngồi ở trước bàn ăn.
Đây là sau hôm hai người ăn tối thứ tư tuần trước, lần đầu chính thức đối mặt nhau.
Nguyễn Tri Hạ trong lòng vẫn còn không vui bởi lời nói của anh hôm trước, bưng phần bữa sáng của mình ngồi xuống, liếc anh ta một cái nói: “Anh tự đi vào bếp lấy bữa sáng.
”
Tư Mộ Hàn không nói gì, ánh mắt rơi lên bữa sáng của cô.
Bữa sáng cô làm rất đơn giản, chính là cháo và bánh trứng.
Nguyễn Tri Hạ cảm giác được ánh mắt của anh, luôn có ảo giác anh ta sẽ tranh cơm với mình.
Vì thế, cô cúi đầu cắn trước một miếng bánh trứng, tuyên bố chủ quyền.
Làm xong động tác này mới thấy bản thân có hơi ngây thơ.
Nhưng là cô không ngờ “Tư Gia Thành” còn ngây thơ hơn cả cô.
Anh ta trực tiếp đứng lên, ỷ vào ưu thế tay dài, thẳng tay lấy bữa sáng trước mặt cô bưng đến trước mặt mình.
Không chỉ thế, anh còn như ra oai cắn một miếng bánh trứng ngay chỗ cô cắn qua.
Nguyễn Tri Hạ vốn là không tiếp xúc mấy với người khác giới, trực tiếp nghẹn mặt đỏ bừng: “Anh, anh không biết xấu hổ!”
Tư Mộ Hàn bỏ đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc mà bình tĩnh: “Tôi cũng đâu có mất lịch sự với cô, tại sao cô chửi mắng người?”
Nguyễn Tri Hạ: “.
.
.
”
Không nói lại được anh, cô quay người đi vào bếp lấy phần bữa sáng còn lại, ở trong bếp ăn hết sạch luôn mới ra.
Lúc cô đi ra, Tư Mộ Hàn hơi kinh ngạc nhìn cô một cái.
Nguyễn Tri Hạ chân bước nhanh nhẹn ra ngoài, Tư Mộ Hàn nhìn bóng cô biến mất, thì không nhịn được giương môi cười.
Thực ra cô không biết anh là Tư Mộ Hàn, hình như cũng khá thú vị.
Hai ngày nay tuy anh rất bận, nhưng vẫn nhớ thương chuyện thứ tư tuần trước Nguyễn Tri Hạ về sớm.
Nguyễn Hương Thảo lòng dạ độc ác, nhất định sẽ nghĩ cách đối phó với Nguyễn Tri Hạ, không đến bước đường cùng, anh sẽ không ra tay, suy cho cùng xem người phụ nữ này đấu trí đấu dũng với người ta cũng rất thú vị.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng cơ thể anh đã phản ứng trực tiếp đứng dậy ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ ra biệt thự, còn chưa đi được bao xa, liền nghe thấy tiếng còi xe ở phía sau.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu, chiếc xe vừa lúc dừng lại bên cạnh người cô.
Cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra khuôn mặt “Tư Gia Thành” đẹp trai không ai bì được nhưng trong mắt Nguyễn Tri Hạ lại cực kỳ đáng ghét.
Anh hơi híp mắt, giọng điệu trầm thấp: “Lên xe, tôi đưa cô đi làm.
”
“Không cần.
” Nguyễn Tri Hạ thẳng thừng từ chối, cô mới không muốn lại bị vây xem.
Cô đã có thể tưởng tượng ra, “Tư Gia Thành” đưa cô đến công ty chắc chắn sẽ bị người ta vây xem, sau đó lại sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào.
“Tư Gia Thành” đột nhiên nhếch miệng cười, trong con ngươi đen như mực lộ ra hơi thở dọa người, giọng nói trầm thấp: “Cô đang sợ cái gì?”
Sợ cái gì?
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, giờ mới nhận ra, cô luôn làm như vô ý đối xử lạnh lùng với “Tư Gia Thành”, thực ra là đang sợ hãi.
Danh Sách Chương: