Chương 2291:
Tư Mộ Hàn là người nói một không nói hai, trong lòng anh quan tâm Tư Gia Thành, không thể thật sự bỏ mặc Tư Gia Thành, nhưng cũng sẽ không tha thứ cho Tư Gia Thành.
Tính cách của Tư Mộ Hàn như thế, Nguyễn Tri Hạ cũng không ép buộc anh: “Được, vậy anh ở đây chờ em.”
Lúc Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa phòng bệnh rồi bước vào, bác sĩ vẫn còn trong phòng.
Bác sĩ đến chỗ Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng dặn dò vài câu, rồi đi ra.
Tư Gia Thành vẫn không nhúc nhích nằm trên giường bệnh, hô hấp vững vàng, nếu không thấy cậu đang mở mắt, Nguyễn Tri Hạ sẽ nghĩ cậu còn đang mê man.
“Tiểu Thành.” Nguyễn Tri Hạ gọi cậu.
Qua hai giây, dường như Tư Gia Thành mới phản ứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn cô, ánh mắt cậu liếc qua bên cạnh cô, thấy bên cạnh cô trống không, đáy mắt hiện lên một tia mất mát.
Vừa mở miệng, giọng nói còn khàn khàn: “Anh họ không muốn gặp em.”
“Anh họ của cậu…” Nguyễn Tri Hạ cân nhắc nghĩ xem nên nói gì, lại bị Tư Gia Thành đánh gãy.
“Chị Tri Hạ, chị không cần an ủi em, đây đều là những gì mà em xứng đáng nhận được.”
Tư Gia Thành thở dài, trong đôi mắt không còn thần thái ngày xưa nữa.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, chuyển đề tài: “Cậu cảm thấy thế nào? Có muốn ăn cái gì không? Chị về nhà làm rồi mang qua cho cậu.”
Tư Gia Thành lắc đầu: “Cám ơn, nhưng em không có khẩu vị, cũng không muốn ăn cái gì.”
Nguyễn Tri Hạ thấy cậu như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
“Tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Thông thường, trong những thời điểm khó khăn nhất, tồi tệ nhất, ngược lại không thể làm được bất cứ cái gì, chỉ có thể nói vài lời an ủi không có mấy tác dụng.
“Em biết.” Giọng nói của Tư Gia Thành có chút nghẹn ngào.
“Lúc em còn nhỏ, luôn cảm thấy tính tình của anh họ cổ quái, tính cách lại kém, sau này trưởng thành một chút, sau khi biết được chuyện anh ấy lúc nhỏ với bác gái bị bắt cóc thì dần dần hiểu được tại sao tính cách của anh lại cổ quái như vậy, nhưng…”
Tư Gia Thành cắn môi, mới tiếp tục nói: “Em lại không biết, sau lưng vụ bắt cóc kia còn nhiều chuyện nặng nề và khó chịu đựng nổi như vậy, là em có lỗi với anh họ, so với bất kì ai anh ấy đều vất vả hơn, nếu như có thể quay lại một lần nữa, em tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với anh ấy, sẽ kiên định mà tin tưởng anh ấy.”
“Cậu còn nhỏ, sự việc kia không trách cậu.” Nguyễn Tri Hạ biết, Tư Gia Thành là một đứa trẻ thiện lương, trước kia hợp tác với Tạ Sinh, không phải do cậu muốn.
“Không, đã sai chính là sai, anh họ đối với em tốt như vậy, cho dù trong lòng em có nghi ngờ cũng có thể đến hỏi anh ấy, ngay cả khi đối mặt cãi nhau với anh ấy một trận, anh ấy cũng sẽ dễ chịu hơn, ít nhất em sẵn sàng tin tưởng anh ấy, mà không phải tin những lời Tạ Sinh nói.”
“Tiểu Thành.”
“Chị Tri Hạ, em không sao, em ổn, chân của chị cũng khỏi rồi, trong lòng em cũng được an ủi phần nào.” Tư Gia Thành cười cười với cô: “Sau này chị không cần đến thăm em đâu, mỗi ngày em sẽ gọi điện thoại cho chị, chờ em xuất viện, em sẽ trở lại trường học và học hành cho tốt.”
Tư Gia Thành tự biết mối quan hệ giữa mình và Tư Mộ Hàn không thể phục hồi được như trước, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho bọn họ nữa, lại càng cảm thấy không có mặt mũi mà gặp bọn họ.