Chương 2229:
Giám đốc bước qua một bên, để Tư Gia Thành đứng sau anh ta xuất hiện trước mắt của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ có chút thất thần gọi một tiếng: “Tiểu Thành.”
Thấy Tư Gia Thành gầy hơn so với trước đây, tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ rất phực tạp.
Còn có chút buồn.
“Chị Tri Hạ.” Giương mặt của Tư Gia Thành gầy trơ, miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng nhìn thì thấy vẫn tiều tụy như cũ.
Mặc dù Tư Gia Thành lúc mười mấy tuổi rất ầm ĩ, bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, chính là khi Tư Gia Thành từ nước ngoài lén trốn về, không biết tại sao vô thực đi vào phòng của cô.
Cậu ta sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ căn bản không trải qua cái gì là khổ cả.
Nguyễn Tri Hạ cũng không biết cậu ta gần đây sống như thế nào, nhưng nhìn thấy cậu ta như thế này, thì cảm thấy rất đau lòng.
Nguyễn Tri Hạ nối đi vào, nói: “Từ từ kể.”
Ai Biết, Tư Gia Thành chỉ là lắc lắc đầu.
Tri Hạ Chị tưởng cậu ta sợ gặp Tư Mộ Hàn, liền nói: “Anh họ cậu anh ấy đi ra ngoài rồi.”
Cô đau lòng cho Tư Gia Thành, lại lâu như vậy không gặp cậu ta, ngữ khí nói chuyện đặc biệt dịu dàng.
Tư Gia Thành vẫn lắc đầu, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mắt cậu ta đỏ ửng.
Cậu ta quay mặt đi, dùng tay lau mặt, sau đó mới quay đầu lại, nhìn Nguyễn Tri Hạ cười: “Em không vào đâu, em chỉ là đến thăm chị, chị cố gắng giữ gìn sức khỏe, phải mau khỏe lại, Mộc Mộc cần chị, anh họ cũng cần chị.”
Nguyễn Tri Hạ trong lòng hiểu rất rõ, Tư Gia Thành sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, không thể đơn thuần giống như trước kia được nữa, hiểu chuyện hơn rồi.
Nhưng kỳ lạ là, cô nghe ra một cỗ quyết tuyệt từ trong ngữ khí của Tư Gia Thành.
Nguyễn Tri Hạ hơi nheo mắt: “Tiểu Thành, làm sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Có chuyện gì cậu có thể nói với tôi.”
Cố Tri Dân và Thẩm Lệ một trái một phải đứng bên Nguyễn Tri Hạ, nhìn vậy họ cũng ngầm hiểu, trong mắt lúc này hiển lên sự nghi hoặc tương tự.
Nhưng cũng chỉ thấy thoáng quá trong một giây mà thôi, rồi lại nhìn ra chỗ khác.
“Em không sao, em vẫn nên trở lại trường đi học đây.” Tư Gia Thành nhìn cô, nét cười vẫn như cũ.
Nhưng lo lắng trong lòng của Nguyễn Tri Hạ càng sâu: “Tiểu Thành…”
Tư Gia Thành thấp người muốn ôm cô một chút.
Cái ôm này, nặng trĩu mà thương cảm.
Rất nhanh, cậu ta đứng dậy, ngữ khí thoải mái nói: “Em đi trước đây.”
Ngựng một chút, cậu ta mới nói: “Tạm biệt.”
Nguyễn Tri Hạ hơi cử động môi dưới, còn chưa chờ cô nói, Tư Gia Thành đã quay người rời đi.
“Tiểu Thành!” Nguyễn Tri Hạ gọi với theo bóng hình của cậu ta.
Tư Gia Thành không có quay đầu, vừa đi, vừa vẫy vẫy tay, để lại cho cô một bóng hình tiêu sái.
Thẩm Lệ ở bên cạnh nói với Nguyễn Tri Hạ: “Vào phòng thôi.”