Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tri Hạ quay đầu liếc mắt nhìn bóng đêm ở bên ngoài nói: “Trợ lý Thời, cầu xin anh, hãy để tôi đi đi.”

 

Trong giọng nói của cô mang theo vẻ khẩn cầu hiếm thấy.

 

Thời Dũng không lên tiếng, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ biết anh ta khó xử.

 

“Trợ lý Thời, anh cũng có con, có lẽ anh cũng hiểu được tâm trạng của tôi, tôi luôn áy náy với Tư Hạ, tôi không làm tròn bổn phận của một người mẹ, con bé bị người ta bắt đi nhiều ngày như vậy, không hề có một tin tức nào, tôi không thể yên ổn ngồi ở đây không làm gì cả, mỗi một giây một phút tôi đều cảm thấy giày vò…”

 

Lời Nguyễn Tri Hạ nói lời đều là cảm nhận chân thực của bản thân, cô cũng sắp bị nhấn chìm trong sự tự trách rồi.

 

Lúc Tư Hạ còn nhỏ, Nguyễn Tri Hạ đã không bảo vệ tốt cho nó, sau này khó khăn lắm mới tìm về được, thì cô lại nằm viện mất ba năm không chăm sóc Tư Hạ được, bây giờ còn khiến nó bị bắt đi…

 

Không ai có thể đoán được chuyện Tư Hạ bị bắt cóc, nhưng cô làm mẹ thì nhất định có trách nhiệm.

 

Nghe Nguyễn Tri Hạ nói, dường như Thời Dũng hơi dao động, nhưng vẫn nói: “Cậu chủ sẽ không để cô làm như vậy.”

 

“Chính vì anh ấy sẽ không để tôi làm như vậy, nên tôi mới xin anh hãy để tôi đi, Tri Hạ nó mới ba tuổi, nếu như đổi lại là con anh, nếu như anh là tôi, chắc chắn anh cũng sẽ quyết định giống tôi.”

 

Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ trở nên hơi gấp gáp.

 

Thời Dũng quay đầu nhìn lướt qua trên tầng, Nguyễn Tri Hạ cũng thuận theo ánh mắt anh ta nhìn lên, nói: “Tư Mộ Hàn bị tôi đánh ngất xỉu rồi, một lúc nữa cũng chưa tỉnh được đâu.”

 

Thời Dũng trầm mặc một lát, cuối cùng thỏa hiệp: “Cô đi đi.”

 

Thực chất Tư Mộ Hàn cũng có chút cố chấp đối với cô, coi trọng cô hơn bất cứ thứ gì, Tư Mộ Hàn và cô không nói được với nhau, Tư Mộ Hàn cũng không thể nghe lọt những lời này của cô.

 

Cũng may Thời Dũng có thể nghe lọt.

 

“Cảm ơn anh.” Nguyễn Tri Hạ quay người định đi ra ngoài, nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó, cô quay đầu lại hỏi anh ta: “Nguyễn Hương Thảo đâu?”

 

Thời Dũng nói: “Cô ta vẫn còn trong tầng hầm.”

 

Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi nói: “Tôi muốn đi xem cô ta.”

 

Thời Dũng dẫn cô đi tới tầng hầm.

 

Nhưng trước khi đến tầng hầm, Thời Dũng lên tiếng nhắc nhở cô: “Cô chủ, cẩn thận bậc thang.”

 

Nói xong, anh ta ở ngay phía trước mở cửa cho Nguyễn Tri Hạ rồi nghiêng người đứng sang một bên, cung kính đợi Nguyễn Tri Hạ đi vào.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi dừng lại một chút, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Thời Dũng.

 

Cô nhấc chân đi vào.

 

Thật ra, trong tầng hầm rất gọn gàng, không có quá nhiều đồ, chỉ kê tạm một chiếc giường gỗ, Nguyễn Hương Thảo ngủ ở đó.

 

Lúc Nguyễn Tri Hạ đến gần, Nguyễn Hương Thảo đang nhắm mắt bỗng nhiên mở hai mắt ra.

 

Cô ta nhìn Nguyễn Tri Hạ chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô: “Nguyễn Tri Hạ.”

 

Dứt lời, Nguyễn Hương Thảo xoay người muốn đứng lên, nhưng cô ta cố hết sức vẫn không thể.

 

Nguyễn Tri Hạ híp mắt lại, lập tức hiểu ra Nguyễn Hương Thảo đã bị Tư Mộ Hàn hạ độc, loại thuốc giống với loại trước đó lúc bị bắt, Nguyễn Hương Thảo đã cô uống, khiến cả người không còn sức.

 

“Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không hề thay đổi.” Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng.

 

Nhiều năm như vậy Nguyễn Hương Thảo vẫn không thay đổi, khi còn nhỏ thì ngang bướng không nói lý lẽ, cực kỳ ích kỷ, sau khi lớn lên càng vì lợi ích của mình mà không từ thủ đoạn, không tiếc hợp tác với người khác đối phó với một đứa bé.

 

Mặc kệ trải qua bao nhiêu chuyện, bản tính của Nguyễn Hương Thảo vẫn chẳng thay đổi.

 

“Cô cũng vậy, từ nhỏ đến lớn…” Nguyễn Hương Thảo cười lạnh một tiếng, giọng điệu đặc biệt hung ác: “Vẫn hèn như vậy.”

 

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ sớm đã biết cô ta là dạng người gì, nên không vì lời nói của Nguyễn Hương Thảo mà có bất kỳ phản ứng cảm xúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK