Chương 2994:
Thẩm Lệ yên lặng đi đến cửa phòng bếp.
Cô không tiếp tục đi vào bên trong mà dừng lại ở bên ngoài cửa phòng bếp, nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Bên trong có tiếng đun nước, cũng có tiếng nói chuyện.
Vốn trong phòng bếp chỉ có một mình Cố Mãn Mãn nên tất nhiên là cô ấy đang nói chuyện điện thoại với người khác.
“Chị Tiểu Lệ bị thương! Gần đây chị ấy luôn luôn bị thương nên em cảm thấy chắc chắn là có người đang hại chị ấy, rốt cuộc là anh có tìm ra được manh mối gì không?”
“Vết thương của chị ấy… Cũng may vết thương lần này không cần phải khâu…”
“Không phải, không phải em nói không cần khâu vết thương thì không nghiêm trọng, ý của em là… không nghiêm trọng như lần trước…”
“Vâng, là em không đúng, em không chăm sóc tốt được cho chị ấy, anh đừng nóng giận như vậy có được không? Chờ giải quyết xong chuyện này rồi anh tìm em tính sổ sau có được không?”
Nghe giọng điệu của Cố Mãn Mãn và nội dùng nói chuyện của cô ấy, Thẩm Lệ liền đoán được Cố Mãn Mãn đang gọi điện thoại cho Cố Tri Dân.
Vốn Thẩm Lệ còn đang lo lắng nhỡ đâu Cố Tri Dân sẽ không còn giống như trước kia nữa.
Nhưng bây giờ nghe thấy Cố Mãn Mãn nói những lời kia, Thẩm Lệ có thể chắc chắn Cố Tri Dân vẫn giống trước đó, sẽ tìm lý do nào đó để tới thăm cô.
Giữa cô và Cố Tri Dân, cho dù có nói rõ ràng đến đâu thì vẫn không thể rõ ràng được.
Như vậy cô cũng yên tâm rồi.
Cô muốn tìm Cố Tri Dân để hỏi một chút, ngày đó trước khi cô tỉnh lại ở bệnh viện, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Còn cả những bức ảnh mà cô nhận được kia nữa, là chuyện gì vậy!
Trước khi bị Cố Mãn Mãn phát hiện ra, Thẩm Lệ chậm rãi rời khỏi cửa phòng bếp đi tới phòng ngủ, tự thay quần áo khác cho mình.
Trên đùi có vết thương nên mặc quần không tiện lắm, cô cũng chỉ có thể mặc váy.
Chân bị thương nên không thuận tiện được như bình thường, nhưng tự chăm sóc bản thân cũng không thành vấn đề.
Thẩm Lệ chậm rì rì thay xong quần áo, lúc từ phòng ngủ đi ra, Cố Mãn Mãn cũng vừa đun nước xong đi ra.
Cố Mãn Mãn vừa nhìn thấy Thẩm Lệ thay quần áo, lập tức hét lớn: “Chị Tiểu Lệ, tại sao chị thay quần áo lại không gọi em, sao chị tự làm được chứ hả…”
Thẩm Lệ liếc cô ấy một cái: “Không phải chị đã thay xong rồi à?”
Cố Mãn Mãn nghẹn lời: “Đúng vậy…”
Cô ấy vỗ vỗ đầu óc của mình, cảm thấy gần đây mình bận đến mức ngốc luôn rồi, liền vội vàng xoay người đi lấy nước cho Thẩm Lệ.
“Chị Tiểu Lệ, uống nước.”
Thẩm Lệ vừa đưa tay nhận lấy ly nước thì điện thoại của Cố Mãn Mãn liền vang lên.
Cố Mãn Mãn vừa lấy điện thoại ra, liền kêu lên một tiếng.