Dù sao bây giờ cô rất “yếu”, chỉ có thể mặc cho Thẩm Sơ Hoàng đỡ.
Đến cửa nhà vệ sinh, Thẩm Sơ Hoàng ở lại cửa chờ cô.
Nguyễn Tri Hạ vào phòng vệ sinh, vẻ mặt lại trở nên khẩn trương.
Cô dựa vào trên cửa, lặng lẽ chờ thời gian trôi qua.
Cô phải chờ đến phút cuối cùng lên máy bay mới đi ra.
Mà bây giờ cô cần nghĩ ra một cách làm cho Thẩm Sơ Hoàng không lên được máy bay.
Cô có dự cảm, Thẩm Sơ Hoàng bây giờ tuyệt đối không dễ chọc hơn Tư Mộ Hàn bao nhiêu.
Mãi đến khi trong loa phát thanh bắt đầu giục các hành khách trên chuyến bay cô cần lên, Nguyễn Tri Hạ mới chỉnh lại quần áo và đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Thẩm Sơ Hoàng rõ ràng đã chờ đến mất kiên nhẫn.
Nhưng khi anh ta nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ, trong giọng nói vẫn lộ vẻ quan tâm: “Sao bây giờ em mới ra? Em khó chịu lắm à?”
“Không sao.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, bước đi rất chậm.
Trong loa phát thanh lại nhắc nhở máy bay mà đám người Nguyễn Tri Hạ phải lên sắp cất cánh.
Thẩm Sơ Hoàng rõ ràng có chút sốt ruột, bởi vì anh ta bắt đầu đi nhanh hơn.
Lúc này, một người phụ nữ trung tuổi đi qua trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Trong đầu Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nảy ra một kế, kín đáo liếc nhìn Thẩm Sơ Hoàng rồi đột nhiên cướp lấy vé máy bay trên tay anh ta và tiện thể sờ mông của người phụ nữ trung tuổi kia.
Sau khi người phụ nữ trung tuổi cảm giác được liền nghiêng đầu lại.
Nguyễn Tri Hạ giơ tay tát vào mặt Thẩm Sơ Hoàng: “Sao anh lại xấu xa như thế?”
Thẩm Sơ Hoàng không kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Tôi đã nhìn thấy rồi.
Anh vừa sờ chị này…” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trung tuổi kia và làm ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Người phụ nữ trung tuổi này cũng không phải là một người dễ trêu trọc.
Bà ta nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy thì dĩ nhiên cho rằng vừa rồi là Thẩm Sơ Hoàng đã sờ mông mình.
Dù Thẩm Sơ Hoàng là cậu chủ nhà giàu, khí chất hơn hẳn những người bình thường, nhưng anh ta rốt cuộc vẫn là đàn ông nên người phụ nữ trung tuổi dĩ nhiên tin tưởng Nguyễn Tri Hạ hơn.
Người phụ nữ trung tuổi giơ tay đẩy Thẩm Sơ Hoàng một cái: “Cậu trai trẻ này nhìn cũng ra hình ra vẻ, không ngờ lại không biết xấu hổ như vậy?”
Vẻ mặt Thẩm Sơ Hoàng lạnh lùng: “Tôi không sờ cô.”
Lúc này, anh ta làm sao không biết mục đích của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ muốn anh ta không lên được máy bay.
Anh ta bật cười và đang định nói tiếp, lại phát hiện có mấy người đàn ông cao lớn vây quanh.
Một người đàn ông rất vạm vỡ trong đó hỏi Thẩm Sơ Hoàng với giọng địa phương: “Anh lại dám sàm sỡ chị dâu của chúng tôi à?”
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, hóa ra người phụ nữ trung tuổi mà cô vừa sờ là vợ của một “đại ca” nào đó à?
Thẩm Sơ Hoàng không dẫn theo vệ sĩ, nhất định sẽ bị thua thiệt.
Nhưng vào thời điểm này, Nguyễn Tri Hạ cũng không để ý được nhiều như vậy.
Thẩm Sơ Hoàng nhiều lắm sẽ bị đánh một trận thôi.
Nguyễn Tri Hạ nhân lúc Thẩm Sơ Hoàng bị đám người vây quanh, dùng miệng không lên tiếng nói với anh ta một tiếng: Xin lỗi.
Sau đó, cô liền nhanh chóng đi về phía cửa lên máy bay, soát vé rồi lên máy bay.
Cô lên máy bay không lâu thì cửa khoang đã đóng lại.
Vị trí cô ngồi cách cửa không xa, cô vẫn luôn để ý nhưng không nhìn thấy Thẩm Sơ Hoàng đi lên..
Danh Sách Chương: