Chương 3620:
“Dì à , bác sĩ đề nghị ở lại nửa tháng để quan sát , tác dụng phụ của thuốc vẫn chưa hết.” Không thể đi như vậy được , người Nguyễn Tri Hạ khó khăn lắm mới cứu về được , nếu như xuất viện lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì , anh sẽ hối hận cả đời mất.
“Tôi có thể đưa bác sĩ đến nhà , có thể mời bác sĩ ở cả bệnh viện này đến nhà họ Lê , chuyện nhà tôi không cần Chủ tịch Hàn phải lo lắng!” Vừa nghe thấy tiếng của Tư Mộ Hàn , mẹ Lê Quốc Nam vô thức phản bác , vẻ mặt tức giận quay ra nhìn anh.
“Tôi có thể không tính toán những chuyện xảy ra trước kia , thế nhưng lần này , cho dù thế nào tôi cũng không để Quốc Nam ở bên cạnh các người được! Bao nhiêu năm rồi , đều như vậy , Quốc Nam đi theo sau các người phải chịu bao nhiêu khổ sở , đến bây giờ , các người còn muốn nó thế nào nữa!”
Mẹ Lê Quốc Nam nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình , quát lên với Tư Mộ Hàn không chút lưu tình , biểu cảm bà ấy dữ tợn , cả mặt đầy nước mắt , cả người toát ra vẻ thù địch , Nguyễn Hướng Minh vô thức lùi về sau hai bước , trốn sau Tư Mộ Hàn , thậm chí còn không dám hít thở.
“Bác sĩ chỉ đề nghị như vậy thôi , nếu như dì khăng khăng như vậy , cháu cũng không ngăn cản.” Anh không có lòng tốt với Lê Quốc Nam , Tư Mộ Hàn giơ tay kéo nhẹ Nguyễn Hướng Minh đang trốn sau lưng mình ra , xoa nhẹ đầu , an ủi cậu bé , liếc mắt nhìn Lê Quốc Nam đang ngồi trên giường bệnh , không nói gì nữa , đưa cậu bé quay người rời đi.
“Bố , tại sao bà ấy lại tức giận như vậy , chú Nam vì chúng ta mới mất trí nhớ ư?”
Nguyễn Hướng Minh thông minh từ nhỏ , mấy câu mẹ Lê Quốc Nam nói cậu bé đều nhớ rõ , phân tích kỹ càng một lượt , kết hợp với chuyện cậu bé không thể tìm được Lê Quốc Nam lúc trước , đưa ra được một kết luận tuy rằng cậu bé không muốn nghĩ đến , nhưng hình như đúng như vậy.
“Tuy rằng bố không hề muốn như vậy , thế nhưng Hướng Minh à , bố xin lỗi , chú Nam của con đúng là vì chúng ta nên mới biến thành như thế này.” Anh cũng không thích giấu diếm sự thật , Nguyễn Hướng Minh lại là cậu bé thông minh , anh tin cậu bé có thể hiểu được.
“Hóa ra đúng là như vậy!” Nguyễn Hướng Minh đột nhiên cảm thấy mất mát , cúi đầu xuống , ngay cả những sợi tóc tơ trên đầu cũng cụp xuống , nhìn vô cùng không có tinh thần.
Tư Mộ Hàn cảm thấy rất buồn cười , anh xoa đầu cậu bé nói: “Có một câu con nói đúng , người lớn có rất nhiều bí mật , những bí mật này đợi con lớn lên tự nhiên sẽ hiểu.”
“Bây giờ con vẫn còn nhỏ , không cần nghĩ những chuyện này , con chỉ cần vui vẻ là được rồi , những chuyện khác , có bố đây rồi.”
“Bố sẽ mãi ở đây sao?” Qua một buổi chiều tiếp xúc , hai người đã quen với nhau , lúc này tình cảm đang nồng đậm , Tư Mộ Hàn do dự một lúc , trong đầu có bao nhiêu điều bất trắc và không chắc chắn , thế nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cậu bé , anh vẫn vô thức gật đầu: “Ừ , bố sẽ luôn ở đây.”
“Vậy…”
Nguyễn Hướng Minh còn chưa nói xong , điện thoại của Tư Mộ Hàn đột nhiên vang lên , ngắt lời cậu bé.
Anh nhìn cậu bé với ánh mắt ánh náy , nhận điện thoại: “Anh , có kết quả rồi sao?”
Nguyễn Kiến Định không bất ngờ khi Tư Mộ Hàn đã biết , tiếng cười bình tĩnh truyền từ điện thoại qua , rõ ràng tâm trạng rất tốt , tiếp lời anh: “Ôn Hàng Dương lấy được thuốc giải rồi , đợi sau khi kiểm nghiệm được loại thuốc này có hiệu quả , anh ta sẽ đưa Vũ Nguyên Hải rời đi.”
“Cầm lấy để kiểm nghiệm trước đã , nếu như có hiệu quả , cố gắng giúp tôi ngăn bọn họ lại , tôi có một phần quà lớn cho Vũ Nguyên Hải.”
Rốt cuộc tại sao Vũ Nguyên Hải cứ đuổi theo anh , Tư Mộ Hàn nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra , người đó có mục đích gì mà lại muốn kéo anh tay xuống , cho người đi điều tra mà mãi không có kết quả , đang cảm thấy buồn bã , không ngờ buổi trưa hôm nay đột nhiên lại có kết quả , mà lại là một kết quả vô cùng kinh ngạc.
“Được , thế nhưng đừng quá tức giận , Mộ Hàn , tôi nghĩ cậu không nên đắc tội với người tên Ôn Hàng Dương này , anh ta mà điên lên , sẽ còn đáng sợ hơn của Vũ Nguyên Hải , đương nếu cậu muốn thì tôi ủng hộ một trăm phần trăm.”
Nghĩ một lúc , Nguyễn Kiến Định cũng muốn bỏ qua cho người hại em gái mình như vậy , đáp lại một tiếng , không yên tâm còn dặn dò thêm vài câu mới ngắt điện thoại.
“Có phải bác đã tìm ra được cách chữa trị cho mẹ rồi?” Nguyễn Hướng Minh nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn , âm thanh điện thoại tương đối lớn , anh lại đứng gần , tuy rằng không thể nghe được hết , thế nhưng có thể nghe được một phần.