Nguyễn Tri Hạ phát hiện, bây giờ, cô có thể hiểu được Nguyễn Lập Nguyên.
Cô tự giễu cười cười: “Tớ rất nghiêm túc, cậu không nên vì chuyện này mà tức giận, đây cũng không phải lần một lần hai.
Lần này, ông ta và tớ đã cắt đứt quan hệ bố con, về sau tớ sẽ ít rắc rối hơn, vậy cũng là chuyện tốt.”
Thẩm Lệ ở đầu dây bên kia yên lặng một lát, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, Thẩm Lệ mới lên tiếng hỏi cô: “Cậu đã nói qua với ông chủ lớn chưa? Anh ấy nghĩ như thế nào?”
“Không biết.” Nhắc tới Tư Mộ Hàn, giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ cũng đã sa sút đi vài phần.
“Không biết?” Thẩm Lương còn sốt ruột hơn cô: “Anh ta đang nghĩ cái gì vậy? Chuyện này cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ anh ta thực sự để cậu đi ngồi tù à?”
Nghe giọng nói của Thẩm Lệ giống như đang cực kỳ tức giận.
Tuy hai ngày này Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được thái độ không được tốt cho lắm của Tư Mộ Hàn, nhưng không cảm thấy Tư Mộ Hàn sẽ thực sự tống cô vào tù.
Hiện tại, cô vô cùng tỉnh táo, hơn nữa tin tưởng Tư Mộ Hàn đang gạt cô chuyện gì đó, mà không thực sự nghi ngờ cô.
Nguyễn Tri Hạ đành an ủi Thẩm Lệ: “Không có chuyện gì đâu, anh ấy sẽ không để mình ngồi tù đâu?”
Nguyễn Tri Hạ nhắc tới chuyện bản thân đã rời khỏi ngôi nhà cổ, Thẩm Lên nói qua mấy ngày nữa sẽ đến tìm cô.
Vừa cúp điện thoại, Nguyễn Tri Hạ chỉ nghe thấy âm thanh động cơ ô tô ở dưới lầu truyền đến.
Là Tư Mộ Hàn đã trở về.
Nguyễn Tri Hạ khoác áo lên ra khỏi phòng ngủ, đi qua hành lang tới đầu bậc thang, cúi người nhìn vào phòng khách.
Tư Mộ Hàn từ bên ngoài đi vào, thím Hồ liền tiến lên nghênh đón.
Thím Hồ hỏi anh: “Cậu chủ chưa ăn cơm à? Đồ ăn đã làm sẵn rồi, giờ tôi đi hâm nóng cho cậu.”
Tư Mộ Hàn phất tay, đi thẳng lên tầng.
Đột nhiên, anh cảm thấy sự tồn tại của Nguyễn Tri Hạ, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Sau đó, bước chân của anh nhanh hơn, gần như là chạy lên tầng.
Tư Mộ Hàn đứng ở trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô như thể đang quan sát cô.
Quả vài giây, anh mới lạnh lùng lên tiếng: “Đứng ở chỗ này làm gì? Trở về phòng.”
Nguyễn Tri Hạ đã sớm quen thuộc với giọng điệu ra lệnh của anh, tuyệt không sợ hãi.
“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, bước chân vẫn không di chuyển.
Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn xen lẫn một tia không kiên nhẫn: “Nguyễn Tri Hạ! Em không nghe thấy lời anh nói sao?”
Nguyễn Tri Hạ tựa eo vào lan can, ánh mắt và giọng điệu đều là mười phần chăm chú: “Trở về phòng thì xa lắm, đi đường cũng rất mệt.”
Cô nhìn thấy sắc mặt đen xì của Tư Mộ Hàn, trong lòng có hơi thoải mái.
Lúc ông cụ Tư vừa đưa đến bệnh viện, anh nói những lời kia thật sự doạ đến cô.
Buổi sáng, cô muốn nói chuyện với Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn lại đánh ngất cô.
Tư Mộ Hàn này miệng kín như mối hàn, dù sao cũng không nói được, cũng chỉ đành chống đối anh một chút, tìm cảm giác cân bằng.
Ở trong tưởng tượng của cô, lấy tính tình nóng nảy của Tư Mộ Hàn, có thể sẽ trực tiếp ôm cô trở về phòng ngủ.
Nhưng Tư Mộ Hàn lại không.
Anh bình tĩnh nhìn chăm chú Nguyễn Tri Hạ, trong giọng nói mang theo vài phần u ám: “Ông nội vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chưa tỉnh lại.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, nói nhỏ một tiếng: “Thật xin lỗi.”
Mặc kệ Tư Mộ Hàn gạt cô chuyện gì, nhưng lúc này, ông cụ Mộ vẫn đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại.
Nguyễn Tri Hạ nói xong, liền xoay người đi đến phòng ngủ..
Danh Sách Chương: