Chương 3489:
“Chú lái xe đưa cháu tới rồi đi công chuyện. Con lo lắng cho ông, cũng rất lo cho bố mẹ cho nên mới tới xem một chút!”
Cậu bé ôm cổ Tư Mộ Hàn bày dáng vẻ ông cụ non, lời nói làm cho người ta phải bật cười.
Tư Mộ Hàn sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Yên tâm đi, bố không sao cả, mẹ cũng không sao, còn ông bây giờ thì đang ngủ. Chờ ông tỉnh rồi, Hướng Minh đi xem ông một chút nhé, có con qua chắc chắn ông sẽ rất vuil”
Dường như Nguyễn Hướng Minh hơi không hiểu tại sao bây giờ mà ông vẫn còn đang ngủ nhưng cũng không hỏi nhiều. Sắc mặt của Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đều không hề tốt đẹp gì, cậu bé cảm giác được như vậy bèn không định nói gì thêm.
Tư Mộ Hàn không giải thích thêm gì cho cậu bé. Cậu bé nên có dáng vẻ của trẻ con, dáng vẻ quá thông minh ngoan ngoãn của Hướng Minh làm cho người ta cảm thấy rất đau lòng. Con của mình thì mình thương, Hướng Minh còn nhỏ như thế mà lại quá ngoan ngoãn làm cho anh cảm thấy đau lòng.
Đứa trẻ từ trong ngực anh tuột xuống, Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn một chút, thấp giọng dặn dò hai câu rồi đưa Hướng Minh trở về trường học.
Trong bệnh viện có nhiều người nên rất phức tạp, bây giờ đang là lúc có nhiều chuyện xảy ra, tình huống rối loạn. Hướng Minh ở trong trường học sẽ an toàn hơn, nếu ở bên cạnh họ mà lỡ như không trông chừng thằng bé cẩn thận được thì sẽ càng dễ xảy ra chuyện.
Cậu bé nghe lời đi theo lái xe trở về trường học, nửa đường còn quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ một chút, nỗi lo âu và yêu thương lo lắng trong mắt cô làm cậu bé suýt không khống chế nổi nước mắt trong mắt mình.
Cô chờ đến khi nhìn không thấy bóng người nữa mới quay trở về phòng. Lúc này Tư Mộ Hàn vẫn đang ngồi ở trên xe lăn, ngồi ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra phương xa, không biết là đang suy nghĩ gì.
“Khi nào cần em đến Tập đoàn Sunrise ra mặt? Mộ Hàn, anh nên biết nếu để cho em đi đối mặt với đám người lõi đời ở Sunrise, rất có khả năng em sẽ không chống cự được bao lâu!”
Dù sao cũng là ở trên thương trường, trải nghiệm và kinh nghiệm của cô hầu như là bằng không. Đột nhiên phải đi đối mặt với mấy lão già rành đời giỏi tính toán, lộ tẩy chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Yên tâm, không cần em phải chống đỡ trong khoảng thời gian quá dài đâu, anh đoán hẳn Nguyễn Kiến Định sắp trở về rồi!”
Đã sắp được một tuần, chuyện Hải Phòng không khống chế nổi tình hình đã được đưa lên mặt báo, chỉ cần Nguyễn Kiến Định hơi quan tâm một chút thôi thì sẽ quay về để làm dịu lại tình huống.
“Có tin tức của anh trai em rồi à?
Tại sao anh ấy lại đột nhiên muốn đi nước ngoài trong khi mọi chuyện đang trở nên nghiêm trọng như thế này, anh ấy có nói lý do với anh không?” Từ lúc Nguyễn Kiến Định rời đi cho đến bây giờ, Nguyễn Tri Hạ vẫn không hiểu rõ tại sao anh ta phải làm như vậy. Anh biết rất rõ ràng là đi rồi thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện, nhưng vẫn vội vã đi như vậy, không chịu ngừng lại, ai khuyên đều cũng dụng, đó căn bản không giống với Hàn cách của anh.
“Anh cũng không rõ ràng lắm, nhưng vào lúc sắp đi Nguyễn Kiến Định có nói chỉ cần anh ấy có thể trở về. Tất cả mọi chuyện ở Hải Phòng sẽ đều có thể được giải quyết một cách dễ dàng, hẳn là anh ấy đi tìm cơ hội gì đó! Tri Hạ, chúng ta nên tin tưởng anh ất!”
Nắm lấy tay của Nguyễn Tri Hạ đặt vào trong lòng của mình, Tư Mộ Hàn khẽ mỉm cười với cô một cái. Là người đứng đầu đám người tài giỏi đẹp trai ở Hải Phòng, không ai có thể nghỉ ngờ được năng lực và tầm nhìn Nguyễn Kiến Định. Tư Mộ Hàn cũng chưa từng hoài nghi, chỉ cần anh ấy muốn thì anh căn bản không phải là đối thủ của anh ấy.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao đây?” Nếu anh trai ở bên kia thật sự đang tìm cách giải quyết khác, đương nhiên cô phải dốc hết sức mình kéo dài thời gian.
“Chờ tin tức lan rộng ra ngoài, bắt đầu từ ngày mai em sẽ thay thế anh đi Tập đoàn Sunrise ngồi làm việc hai giờ sau đó trở về. Anh sẽ ở từ xa chỉ đạo em nên đối phó trả lời đám người kia như thế nào. Tri Hạ, em cứ yên tâm, dù anh có đẩy mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm cũng sẽ không làm cho em bị tổn thương”
Trong mắt Tư Mộ Hàn chợt lóe lên vẻ dịu dàng.
Nguyễn Tri Hạ ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã cùng cô lớn lên, chiếm lấy vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời của cô. Cô gật nhẹ đầu, nở một nụ cười nhẹ nhõm với anh.