Chương 3969:
Dương Thừa Húc trơ mắt nhìn Tư Mộ Hàn rời đi, không có tiếp tục lên tiếng, mà ngược lại là đi tới trước mặt mấy tên vệ sĩ, lạnh lùng nói: “Tư Mộ Hàn đã đồng ý rồi, tìm cho tôi một gian phòng, tốt nhất là loại phòng ở dưới tâng hầm không có cửa sổ, mà chỉ có cửa ra vào, các người đứng ngoài cửa canh, hai tiếng sau tôi sẽ ra, nếu như hai tiếng nữa tôi không ra thì tìm người đến, ít nhất cũng phải sáu người trở lên, tới để mở cửa, cho dù tôi đang ở trong tình trạng nào, lúc vừa nhìn thấy Tần Văn Hưng, lập tức đánh ngất ông ta đi, sau đó hãy giải quyết chuyện của tôi.”
Dựa vào sự hiểu biết phiến diện và hời hợt của anh ta đối với Tần Văn Hưng, cho nên Dương Thừa Húc đã giải thích những biện pháp đề phòng cho vệ sĩ, sau đó anh ta buồn bực ngồi trên sô pha, sau khi nghe xong, vệ sĩ liền kéo Tần Văn Hưng rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
Thời điểm vệ sĩ tìm đến đã là năm phút đồng hồ sau, mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, Dương Thừa Húc đi theo phía sau anh ta, đi vòng qua phòng khách phía trước, đi tới tầng hầm phía sau, càng đi vào bên trong, căn phòng càng tối tăm ẩm thấp.
Khi anh ta đi đến chỗ trong cùng, có ba vệ sĩ đang canh cửa, anh ta gật đầu, cửa được mở ra bởi một trong những vệ sĩ.
Tần Văn Hưng bị trói vào một cây cột, đầu gục xuống, không biết là tỉnh hay còn hôn mê, hai tay bị cột ra sau lưng, quần áo có chút bẩn thỉu, đầu tóc muối tiêu làm cho ông ta hiện ra chút thăng trầm và dáng vẻ già nua.
Dương Thừa Húc mím môi nhìn thoáng qua một cái rồi mới bước vào trong, sau khi anh ta bước hẳn vào, cửa phòng đóng lại một tiếng rầm.
Bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình, Dương Thừa Húc khẽ run người, kinh hồn hai tay siết chặt nắm đam.
“Thanh âm như vậy mà đã bị dọa đến mức giật mình, con trai của bố đầu cần phải kinh hãi như vậy chứ, giống y như một đứa bé còn chưa cai sữa!”
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Tần Văn Hưng ngẩng đầu mỉa mai nhìn người thanh niên trước mặt, tay chân bị trói vào cột trong tư thế như vậy, hiện tại ông ta chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, sắc mặt tái nhợt đi vài phần.
“Nếu có thể lựa chọn, tôi tình nguyện không cần làm con ruột của ông! Tần Văn Hưng, năm đó ông có từng xấu hổ vì cướp vợ của người khác không! Ông quả thật là một kẻ cặn bã không bằng cầm thú, người như ông xứng đáng bị chém chết cả trăm ngàn lần.”
Chỉ cần anh ta nghĩ đến mình không phải là con ruột của Dương Minh Hạo, rằng anh ta đã bị mắng là chó hoang, một đứa con hoang không có mẹ từ khi còn nhỏ, nghĩ đến sự kỳ thị và tủi thân mà anh ta phải chịu đựng lúc nhỏ, anh ta không cảm thấy quá đáng lắm về cách anh ta đối xử với người trước mặt.
“Bố thực ra vẫn còn quá nhân từ khi cho phép con lớn lên được như vậy, Dương Thừa Húc, thật ra, con có thể sống đến ngày hôm nay, con hãy cảm ơn mẹ của con nhiều hơn nữa. Là do lúc đó bà ta đã dọa tự tử và vì tính khí gắt gỏng của bà ta cho nên bố đã đồng ý để bà ta sinh ra con, đúng vậy, khi lên bàn mổ, bà ta đã bị băng huyết gần như mất hẳn nhịp tim và mạch đập, bố cứ nghĩ bà ta sẽ giữ con lại bên mình nhưng không ngờ rằng bà ta lại bí mật giao con cho Dương Minh Hạo. Đã rất nhiều năm kể từ đó đến giờ, đó là điều cuối cùng bố hối tiếc nhất, con có thể sống hằn là ít nhiều nhờ vào mẹ con!”
Hủy hoại người khác, Tần Văn Hưng rất biết cách làm thế nào với người trước mặt này, lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm như vậy, chuyện gì mà chưa từng thấy qua, Dương Thừa Húc lại có thể yếu mềm rơi nước mắt, ông ta nhắm mắt cũng có thể lừa dối mười người như vậy.
“Ông có muốn biết từ khi ông rời đi, những người trong gia đình đã xảy ra chuyện gì không?” Anh ta nhất thời phát hiện ra những chuyện này vào buổi tối, nhờ có mạng lưới điều tra của Tư Mộ Hàn, anh ta có thể dễ dàng tìm ra rất nhiều tin tức nội bộ.
“Những chuyện này bố không quan tâm. Sống chết của bọn họ có liên quan gì đến bố đầu cơ chứ! Dương Thừa Húc ta biết con muốn gì, muốn số tiền bố đã giấu sao?” Những người đó đối với Tần Văn Hưng mà nói chỉ là chút chuyện không đáng mà thôi.
Từ nhỏ quan hệ gia đình của ông ta đã rất lạnh nhạt, từ năm mười ba tuổi, ông ta đã gánh vác trọng trách của cả một gia đình, mọi người đều bị ông ta phân thành hai loại, một là người có thể lợi dụng, hai là người không có giá trị sử dụng.
Đối với ông ta bây giờ, những người trong gia đình đó là vật cản, người không có giá trị lợi dụng, ông ta đương nhiên không quan tâm đến sống chết.