Chương 2651:
Cố Tri Dân gật đầu: “Vậy được, cậu phải tăng ca thì tiếp tục đi, tôi phải đi.”
Kha Trật sửng sốt một chút: “Nha.”
Khoảng thời gian gần đây, vì tránh phóng viên nên cơ bản Cố Tri Dân đều ở lại công ty, cho dù về nhà cũng là cũng là lúc rạng sáng về nhà tắm rửa thay quần áo và lấy chút đồ đạc.
Thế mà hôm nay lại về sớm như vậy.
Kha Trật nói xong, lại nghĩ tới điều gì đó, nói: “Hôm nay phóng viên dưới lầu ngồi đến tám giờ liền đi.”
Lúc đầu còn có phóng viên ngồi rình mò đến rạng sáng, sau đó dần dần rời đi sớm hơn một chút, trong giới giải trí tin tức nhiều vô kể, dần dần rình mãi cũng không thấy Cố Tri Dân xuất hiện, cũng chỉ có thể đi rình những tin tức khác.
“Ừm.”
Cố Tri Dân không quan tâm lên tiếng, đứng dậy sửa lại quần áo, nhặt chiếc áo khoác treo ở trên ghế dựa sau đó bước ra ngoài.
Bước chân vội vàng, dáng vẻ rất vội vã.
Vội như vậy là chạy đi đâu đây?
Kha Trật quay đầu, bước theo hai bước, cất giọng hỏi: “Tổng giám đốc Cố, anh muốn đi đâu vậy? Nếu vội tôi lái xe đưa anh đi.”
“Tiệc rượu.” Cố Tri Dân vứt xuống hai chữ này, sau đó lại khoát khoát tay, tỏ ý không cần Kha Trật đưa đi.
Tiệc rượu?
Trong đầu Kha Trật dạo qua một vòng, liền nhớ đến tối nay Dị Kiền có tổ chức một bữa tiệc rượu.
Trước mắt Dị Kiền và Thịnh Hải tạm thời không có hợp tác, nhưng Dị Kiền tài trợ cho « Tôi cùng cuộc sống của tôi », Cố Tri Dân lại là khách quý của « Tôi cùng cuộc sống của tôi », vì vậy Dị Kiền cũng gửi thư mời cho Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ quay quảng cáo cho Dị Kiền, trước đó Đào Triển Minh đã ‘ké fame’ Thẩm Lệ, công khai nói anh ta là bạn bè với Thẩm Lệ, đương nhiên là cô sẽ đi.
Cố Tri Dân cũng muốn tham gia bữa tiệc này, nhưng anh đi thì chắc chắn các paparazi cũng sẽ đi, đến lúc đó lại không được bình yên nên anh không đi.
Cố Tri Dân vừa hướng đi về phía thang máy, vừa lấy điện thoại ra lục lọi bài đăng của Thẩm Lệ.
không đăng gì cả, mess cũng không trả lời.
Không phải là ở trong bữa tiệc uống quá nhiều rồi chứ?
Lúc Cố Tri Dân đi đến cửa thang máy, vẫn không thể không gọi điện thoại cho Thẩm Lệ.
Tốc độ nghe máy của Thẩm Lệ nhanh hơn nhiều so với anh ta tưởng tượng.
Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, Thẩm Lệ liền trả lời.
Cố Tri Dân không nhớ nổi đã bao lâu không trông có tâm trạng nhẹ nhõm như vậy khi gọi điện thoại cho Thẩm Lệ.
Đúng lúc này thang máy đến, ‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cố Tri Dân nhìn thoáng qua thang máy trống không, lên tiếng hỏi Thẩm Lệ: “Ở đâu?”
“Ở nhà.” Đâu bên kia Thẩm Lệ quả thực rất yên tĩnh, không giống như đang ở một nơi náo nhiệt.