Chương 3396:
“Quốc Nam…” Vành mắt Nguyễn Kiến Định ửng đỏ, cơ thể ngồi không vững, bị gió thổi lung la lung lay như sẽ ngã xuống ngay lập tức. Mãi một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Là anh có lỗi với em. Anh nhất định sẽ báo thù cho em, chờ anh trở lại…”
Anh có bao nhiêu lời muốn nói, thế nhưng tới bờ môi lại không thể thốt nên lời. Có một vài việc bây giờ anh ta nhất định phải làm. Đau đớn, dằn vặt chính mình sẽ chỉ khiến kẻ thù của anh ta càng thêm vui vẻ mà thôi. Nhiều năm chìm nổi trên thương trường, anh đã học được cách chôn vùi một số chuyện vào đáy lòng.
“Tới chỗ của Tư Mộ Hàn” Anh ta chống hai tay xuống đất, cố gắng đứng thẳng lên. Nguyễn Kiến Định vẫy tay để vệ sĩ lái xe qua, mở cửa lên leo xe một cách khó khăn. Chờ anh ta ngồi vững trên ghế thì đã đau tới mức đầu đổ đầy mồ hôi hột”
“Vâng thưa tổng giám đốc Tô” Vệ sĩ lén liếc mắt nhìn Nguyễn Kiến Định một cái, lại vừa hay đối diện với ánh mắt của anh, trong lòng đột nhiên hoảng hốt. Tên vệ sĩ nuốt một ngụm nước miếng, vội vã thu hồi tâm mắt rồi tập trung lái xe.
Bệnh viện cách nơi đó không xa, chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ chạy xe thì đã tới. Nguyễn Kiến Định gắng gượng đến lúc xe dừng lại, lúc xuống xe thì quần áo đã ướt đẫm như mới được vớt từ trong nước ra. Cơ thể anh ta đã bị hành hạ trong suốt một thời gian dài như vậy, có thể kiên trì tới giờ đã là rất cố gắng rồi. Vất vả lắm anh ta mới tự mình bước xuống khỏi xe, đột nhiên trước mắt tối sâm, té xuống đất ngất đi.
Vệ sĩ bị dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bế Nguyễn Kiến Định trên tay, điên cuồng chạy vào trong bệnh viện. Mãi đến khi trông thấy anh ta được đẩy vào phòng phẫu thuật mới hốt hoảng chạy đi tìm Tư Mộ Hàn báo cáo tình hình.
Vệ sĩ chạy thẳng một mạch tới trước cửa phòng bệnh, cố gắng bình ổn lại nhịp thở rồi gõ cửa: “Tổng giám đốc, không xong rồi!”
“Nói!” Nguyễn Tri Hạ sốt cao hôn mê không tỉnh, Tư Mộ Hàn vô cùng đau lòng, hoàn toàn không rảnh quan tâm những chuyện khác.
“Chân tổng giám đốc Nguyễn bị thương nghiêm trọng. Bác sỹ đã đẩy anh ấy vào phòng phẫu thuật rồi. Nhưng muốn tiến hành phẫu thuật thì cần phải ký tên vào giấy, anh xem…
Vệ sĩ nói một hơi xong thì chờ ở cửa, tới tận bây giờ tim anh ta vẫn đang đập thình thịch không ngừng, không thể nào bình tĩnh lại được.
“Dẫn đường!” Trong lúc mấu chốt này người nào người nấy đều không xong, vừa rồi lại còn cậy mạnh bảo mình không phải ở lại đấy sao. Nếu không phải thần trí của Tri Hạ đã không còn tỉnh táo, thì sao anh có thể dễ dàng đưa cô vào bệnh viện như vậy được chứ.
Anh đóng cửa phòng bệnh, bảo người trông coi bên ngoài. Hai hàng lông mày của Tư Mộ Hàn cau chặt lại, lo lắng sẽ có người chờ sau khi vệ sĩ đi thì tới.
“Người trong nhà đã tới chưa? Tới rồi thì mau ký tên đi!” Y tá chờ ngoài cửa phòng nổ từ lâu, thấy vệ sĩ dẫn Tư Mộ Hàn tới, không nói hai lời đã bước lại gần, đưa văn bản trong tay cho anh ý bảo anh nhanh chóng ký tên.
“Tình hình cụ thể của bệnh nhân thế nào? Phẫu thuật xong có để lại di chứng gì không?” Anh cẩn thận đọc lại tờ giấy trên tay một lần, sau khi xác nhận là không có vấn đề gì mới “Xoẹt xoẹt” ký tên mình lên đó, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía y tá.
“Anh yên tâm. Người ở bên trong kia chỉ là vì đưa tới hơi muộn nên mới cần làm phẫu thuật cố định, không bị tổn thương tới xương cốt. Sau này sẽ không có di chứng, tình hình cũng không tệ lắm. Vừa rồi chắc là đau quá ngất đi thôi.”
Y tá lấy lại giấy tờ, cười với Tư Mộ Hàn rồi xoay người về phòng phẫu thuật.
Tư Mộ Hàn không yên tâm, vốn định ký tên rồi đi nhưng bây giờ anh lại tựa vào tường, đút hai tay vào túi quần, cúi đầu chờ đợi.
Không bao lâu sau, đèn ở cửa phòng phẫu thuật trở lại màu xanh lá, cửa cũng được mở ra. Nguyễn Kiến Định nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, nhìn khá ổn, chỉ có điều sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, thế nhưng sắc mặt lúc này đã khá hơn lúc ở bên vách núi nhiều rồi.