Đúng lúc Thời Dũng dẫn theo vệ sĩ đến, hai ba cái là giải quyết xong đám người kia.
Thời Dũng đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn, cung kính hỏi: “Cậu chủ, xử lý thế nào?”
Tư Mộ Hàn thoáng liếc Nguyễn Tri Hạ vẫn còn cầm chai rượu kêu “Đáng đánh”, trong mắt xuất hiện sự dung túng: “Bắt bọn chúng đến cúi đầu nhận tội với cô ấy.”
Thời Dũng tưởng bản thân nghe nhầm: “Hả?”
Sau đó, trong quán bar xuất hiện một cảnh tượng như này.
Một đám đàn ông quỳ dưới đất, cúi đầu nhận tội với Nguyễn Tri Hạ, miệng nói: “Ông ơi cháu sai rồi.”
……
Trên đường về nhà, Thời Dũng ngồi trước lái xe, Tư Mộ Hàn ôm theo Nguyễn Tri Hạ đã ngủ ngồi ở phía sau.
Thời Dũng thỉnh thoảng liếc qua từ kính chiếu hậu nhìn tình hình phía sau.
Anh ta thấy rõ cậu chủ nhà mình, ôm cô chủ trong lòng cứ như ôm bảo bối, mặc dù không nhìn rõ được biểu cả của anh, nhưng từ trong bầu không khí êm đềm trong xe có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu chủ rất tốt.
Anh ta không sao hiểu được, trong quán bar xảy ra chuyện gì mà khiến tâm tình của cậu chủ tốt như vậy?
Không bao lâu sau, xe đã tới cửa biệt thự.
Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ xuống xe, lúc lên tầng, anh dừng chốc lát ở cửa phòng mình xong vẫn là bế Nguyễn Tri Hạ về phòng của cô ấy.
Trước đấy lúc trong quán bar nháo kinh như thế, giờ lại ngoan ngoãn ngủ yên biết bao.
Lúc cầm chai rượu kêu gào giống tên lưu manh, cũng chẳng biết học ai.
Nguyễn Tri Hạ ngủ say, cánh mũi phập phồng, môi tươi hơi mở, khơi gợi người đến hái.
Tư Mộ Hàn cúi người, nhìn chằm chằm cô vài giây, vẫn là không nhịn được, hôn chuẩn xác lên môi cô.
Nụ hôn kết thúc, giọng nói của anh đã hơi khan: “Mùi chết đi được.”
Ngay sau đó giúp cô điều chỉnh độ ấm máy sưởi, đắp chăn kín, quay người rời đi.
……
Hôm sau.
Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cô lại nhắm mắt lại, qua một lúc lại mở mắt ra, mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Chống người từ trên giường dậy, ngỡ ngàng nhìn căn phòng quen thuộc, lật người rời giường vào nhà tắm.
Tối qua cô về kiểu gì nhỉ?
Cô nhớ “Tư Gia Thành” đến quán bar tìm cô, sau đó hai người cùng nhau uống rượu, chuyện sau đó . . . cô lại chẳng nhớ gì!
Sửa sang xong bản thân, cô mở cửa xuống tầng, đi vài bước liền giống tên trộm nhìn ngang ngó dọc.
Trước đây cô chỉ uống rượu với Thẩm Lệ, dựa theo lời Thẩm Lệ thì cô sau khi uống nước cực khác so với cô bình thường.
Cho nên trong lòng cô có hơi chột dạ, cũng không biết tối qua có làm chuyện gì quá đáng với “Tư Gia Thành” không.
Đi thẳng vào phòng khách, Nguyễn Tri Hạ cũng không thấy “Tư Gia Thành”, thì mới yên tâm.
“Chị dâu, chào buổi sáng.”
Bất thình lình vang lên giọng nam, làm Nguyễn Tri Hạ giật cả mình, tim nhanh chóng nhấc lên.
Cô nghe tiếng lại nhìn, vừa hay nhìn thấy “Tư Gia Thành” bưng cốc nước đi ra từ phòng bếp.
Nguyễn Tri Hạ cười gượng: “Ha ha, chào buổi sáng.”
Tư Mộ Hàn đến gần, thấy sắc mặt Nguyễn Tri Hạ khá tốt, trong giọng điệu xen lẫn chút bất mãn khó phát hiện: “Tôi qua cô ngủ ngon lắm hả?”
Nguyễn Tri Hạ trả lời thật thà: “Cũng được . . .”