“Anh ấy không sao chứ?” Nguyễn Tri Hạ giơ tay đỡ trán: “Trong đầu tớ còn hơi loạn, không phải chúng tớ đi tới đảo nhỏ tìm Trần Tuấn Tú, muốn đón Tri Hạ về sao? Dường như đã xảy ra vụ nổ…”
Thẩm Lệ lập tức che miệng, nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ với vẻ không dám tin.
Giọng điệu của cô ấy rất khẽ, hỏi dò: “Tri Hạ, cậu đã nhớ ra rồi sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày: “Tớ…”
Cô cúi đầu nhìn mình, dáng vẻ chân tốt tay tốt, trong đầu trống rỗng một lúc rồi cô mới nói tiếp: “Lưu Chiến Hằng đã cứu tớ…”
Nguyễn Tri Hạ nói đến đây thì hơi dừng lại, trong đầu có quá nhiều hình ảnh lập tức xuất hiện khiến cô tiếp nhận đứt quãng.
“Tại sao Lưu Chiến Hằng phải cứu tớ?”
“Tri Hạ… Tư Mộ Hàn…”
Thẩm Lệ không lên tiếng làm phiền cô, chỉ khẩn trương ở bên cạnh nhìn cô.
Lúc này, y tá gọi bác sĩ qua.
Bác sĩ vội vàng chạy tới: “Cô tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào?”
Tâm tư của Nguyễn Tri Hạ rất rõ ràng không ở đây, cũng không trả lời bác sĩ.
Thẩm Lệ lên tiếng hỏi: “Cô ấy vừa tỉnh, bạn tôi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô ấy nhận được điện thoại liền vội vàng chạy tới, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong điện thoại chỉ nói là Nguyễn Tri Hạ đang ở trong bệnh viện, dọc đường đi cô ấy vừa lái xe qua vừa lo lắng.
Bác sĩ trả lời: “Khi cô ấy được đưa tới đã trong tình trạng hôn mê rồi, chỉ có điều vấn đề không lớn, não bị chấn động nhẹ thôi.”
“Não chấn động mà còn không phải là vấn đề lớn à?” Vẻ mặt Thẩm Lệ không khỏi buồn bực, giọng điệu cũng lạnh đi.
Bác sĩ đẩy kính mắt, dừng một chút mới nói: “Não bị chấn động nhẹ như vậy là rất thông thường, nằm viện để theo dõi mấy ngày không có chuyện gì thì có thể ra viện.”
Nghe bác sĩ nói vậy, Thẩm Lệ mới xấu hổ mỉm cười: “Thì ra là vậy, cảm ơn bác sĩ.
Chỉ có điều trước đây cô ấy từng bị tổn thương đến não, lần này không có vấn đề gì chứ?”
“Cho nên mới cần phải nằm viện để theo dõi mấy ngày.” Bác sĩ nói xong liền quay sang nhìn Nguyễn Tri Hạ, khẽ gọi cô: “Nguyễn Tri Hạ?”
“Hả?” Nguyễn Tri Hạ lấy lại tinh thần.
Bác sĩ hỏi cô: “Bây giờ cô cảm giác thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, dường như không có tinh thần lắm: “Không.”
Ánh mắt cô nhìn tới trên người Thẩm Lệ vài giây mới hỏi: “Tri Hạ đâu?”
Thẩm Lệ bị cô hỏi như vậy, lúc này mới nhớ tới Tư Hạ vẫn còn ngủ ở nhà.
Cô ấy nhận được điện thoại, vừa nghe Nguyễn Tri Hạ ở bệnh viện liền vội vàng chạy tới.
Nguyễn Tri Hạ mới ra viện chưa được hai tháng, Thẩm Lệ nghe được cô ở bệnh viện, cũng có chút nhạy – cảm quá mức, bình thường lại chỉ ở có một mình nên tự nhiên quên mất trong nhà còn có một đứa trẻ đang ngủ.
“Ở… ngủ ở nhà.” Thẩm Lệ ngượng ngùng nói.
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy liền nhấc chăn lên muốn xuống giường, vẻ mặt sốt ruột nói: “Vậy chúng ta trở về ngay thôi.”
“Chờ một lát đã, bác sĩ nói cậu phải nằm viện để theo dõi mấy ngày.” Thẩm Lệ vội vàng ngăn cản cô.
Nguyễn Tri Hạ đẩy Thẩm Lệ ra: “Tớ không sao.”
Cơ thể của cô, cô có thể cảm giác được mình rất khỏe, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lúc này, bên ngoài có hai cảnh sát mặc thường phục bước vào.
Hai người cảnh sát kia đi tới, một người nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ tỉnh rồi?”
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt nhìn sang, người cảnh sát liền lấy ra chứng nhận cảnh sát của mình và nói: “Trước đó ở trung tâm thương mại xảy ra vụ nổ, chúng tôi cần cô phối hợp lấy lời khai.”.
Danh Sách Chương: