Chương 4159:
Nguyễn Tri Hạ nghĩ cũng không cần nghĩ liền từ chối, quay người lại nhìn khuôn mặt hồng nhuận trơn bóng của Nguyễn Minh Tú nói: “Em biết chị tham gia chuẩn bị vì sợ quy mô đám cưới quá lớn, chị sợ sẽ nhầm lẫn một số quy tắc, chỉ tiết nhỏ. Lúc đó chị sẽ trở thành trò hề của mọi người. Em không quan tâm đến những thứ khác. Hôn lễ cả đời chỉ có ột lần, em hứa sẽ để cho chị dâu của em là một cô dâu xinh đẹp, sau.
này nếu anh trai em bắt nạt chị, chị có thể tới nói cho em biết, em nhất định sẽ giúp chị!”
‘Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Minh Tú quen nhau đã lâu, tính tình cũng giống nhau nên nói chuyện rất hợp.
“Anh trai của em sẽ không bắt nạt chị đâu, chị chỉ sợ em mệt mỏi, đến lúc đó Tư Mộ Hàn sẽ đau lòng”
Búng nhẹ lên trán Nguyễn Tri Hạ một cái, Nguyễn Minh Tú đối với chuyện kết hôn vần còn có chút ngại ngùng.
Nhìn thấy cô ấy có bộ dáng như vậy, Nguyễn Tri Hạ cũng không nói gì nữa mà chỉ ngồi cười khúc khích.
Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi ông ta được cứu, Abel ngồi trên xe lăn với vẻ mặt ảm đạm, vết thương gần như đã lành, nhưng do trì hoãn quá lâu, cuối cùng chính là căn nguyên khiến ông ta hôn mê gần mười ngày mới tỉnh lại.
Cho đến bây giờ, việc đi lại vẫn phải có người giúp đỡ, chân ông ta không còn chút sức lực nào, ông ta cũng đang gặp phải khó khăn để có thể tự đứng lên.
“Thưa ngài, tôi đã điều tra rõ ràng. Đám cưới của gia tộc Otto sẽ là ba mươi sáu ngày sau, đến lúc đó nhiều người trong giới thượng lưu sẽ tới. Người của chúng ta đã bắt đầu sắp xếp ở bên ngoài, thông tin danh tính về những người tham gia sẽ mất một thời gian để điều tra được…”
Người đàn ông đang nói chuyện với Abel là người duy nhất sống sót sau cuộc vây bắt, tất cả những người khác đều bị săn lùng bởi Nguyễn Kiến Định và Tư hảo Hàn, họ đều bị bắt hoặc bị giết.
“Mọi thứ khác hãy hoãn lại. Việc bố trí địa điểm phải được hoàn thiện trước. Theo kế hoạch mà tôi đã giao cho cậu từ trước, và cho dù cậu dùng phương pháp nào, tôi nhất định sẽ tham gia vào đám cưới này của Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn” Ông ta nóng lòng muốn bay.
tới và cạo sống họ! Ông ta có thể chịu đựng một thời gian dài như vậy đã là cực hạn rồi!
“Thưa ngài, cứ nói cho chúng tôi biết ngài muốn làm gì. Trước đây ngài quá nguy hiểm. Một khi bị phát hiện, họ sẽ không bao giờ để ngài đi. Bên ngoài có vô số người đang tìm kiếm ngài. Chúng ta bây giờ đã gần như đi vào ngõ cụt rồi!”
Nước da của người đàn ông hơi tái, trên trán anh ta xuất hiện những giọt mồ hôi lớn, trông có vẻ rất lo lắng.
“Nếu được sống cuộc đời như bây tôi thà chết mạnh mẽ còn.
hơn chịu khuất phục bọn họ. Tôi nói thế nào thì làm thế đấy, đừng để tôi phát hiện ra cậu đang làm trái ý tôi, nếu không…”
Abel nheo mắt nhìn anh ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt u ám và đáng sợ, giống như dã thú sẽ nhào vào con mồi bất cứ lúc nào!
Người đàn ông đó cắn cần môi, cuối cùng ngậm miệng không nói, cúi người đối với Abel rồi xoay người rời đi.
Sau khi chỉ còn lại Abel trong phòng bệnh, ông ta cầm điện thoại trong tay, suy nghĩ hồi lâu liền cầm lên bấm số gọi ra ngoài.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, một giọng nói có chút ngột ngạt vang lên: “Anh trai, anh gọi điện thoại cho tôi vào lúc này, phỏng chừng không có việc gì tốt nên mới tìm tôi. Anh nên nói rõ tình huống hiện tại của mình, nhưng nếu để rò rỉ một chút tin tức gì thì Nguyễn Kiến Định sẽ như chó ngửi thấy thịt, dính như điên, cần xé máu thịt của anh đến chết cũng không buông tha…”
“Hừi Tôi không cần cậu lo lắng về chuyện của mình. Tôi có một số ý kiến và tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Yaren, khi tôi giúp cậu, cậu đã nói sẽ đồng ý trong bất kể tình huống nào và giúp tôi vô điều kiện. Câu nói này gửi ở chỗ tôi lâu lắm rồi, giờ đến lượt cậu thực hiện!” Abel hừ lạnh một tiếng, ngắt lời anh ta, giọng điệu không chút cảm xúc, không có.
biểu tình gì nhìn về phía trước nói.